Vừa rồi sở dĩ biến mất là hắn thừa dịp đối phương không để ý, bản thân tiến vào Tử Hoa động phủ.
Tử Hoa động phủ là phủ đệ vô thượng mà Tử Hoa đạo nhân lưu lại, có thể lớn có thể nhỏ. Hoàn toàn có thể biến thành hạt bụi nhỏ nhoi, loại hạt bụi này giống như bụi đất bình thường, căn bản không có cách nào phát hiện ra được.
Chỉ có siêu cấp cường giả đạt tới Bí cảnh ngũ trọng, lĩnh ngộ Thiên địa một thể, cảm nhận biến hóa trong Thiên địa thì mới có thể nhìn ra hạt bụi này khác với hạt bụi khác.
Bí cảnh Tứ trọng muốn phát hiện ra, ít có khả năng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nếu như Nhiếp Vân bị lĩnh vực của đối phương bao phủ, sau đó lại tiến vào Tử Hoa động phủ trong lĩnh vực đối phương, như vậy rất dễ dàng bị phát hiện. Dù sao đối với cường giả Lĩnh vực mà nói, toàn bộ mọi thứ trong lĩnh vực này đều do bản thân hắn khống chế.
Vừa rồi Nhiếp Vân cũng không tiến vào lĩnh vực của Nguyên Hằng trưởng lão, tiến vào động phủ lại dưới tình huống đối phương thất thần, cho nên dù là hai người Nguyên Hằng trưởng lão thông minh tuyệt đỉnh thì cũng không có nghĩ ra Nhiếp Vân mang theo động phủ tùy thân, hơn nữa còn đã chui vào.
- Ta vẫn xem nhẹ trình độ tiêu hao chân khí của Diễm hỏa sư a...
Nhớ tới sự hung hiểm vừa rồi, Nhiếp Vân lắc đầu.
Vừa rồi hắn chỉ giao thủ một lần với Giang Phong, số lượng chân khí mà hắn thật vất vả mới tích cóp được lại bị hắn dùng sạch sẽ. Hiện tại tuy rằng khí hải hắn rộng rãi, nhưng mà lại giống như lòng sông khô cạn, căn bản không có gì.
- Tiêu hao nhiều chân khí như vậy, thật không biết tới khi nào mới có thể triệt để khôi phục được.
Hắn thôn phệ hơn mười vạn khỏa linh thạch mà còn chưa lấp đầy khí hải, mà bây giờ lại tiêu hao như vậy, quả thực không biết lại phải tiêu hao bao nhiêu linh thạch.
- Trước tiên khôi phục một ít, bọn hắn cũng truyền tống đi, vạn nhất đụng phải đám người Dịch Thanh, Dịch Thành thì hỏng bét. Phải lập tức đi qua.
Chậm rãi đứng dậy, hai tay Nhiếp Vân cử động, linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm mà hắn gạt được từ Vinh Thiên thạch bay ra hơn phân nửa, lơ lửng trên không trung, tỏa ra quang mang.
Đám người Nguyên Hằng trưởng lão kia đã qua, vạn nhất lại truyền tống tới cùng nơi với đám người Dịch Thanh, Dịch Thành, như vậy hai người này nhất định sẽ trốn không thoát. Cho nên hắn phải lập tức khôi phục thực lực, mau chóng chạy qua.
Đương nhiên, mặc dù có rất nhiều linh thạch, nhưng muốn triệt để khôi phục lại rất khó, chỉ có thể khôi phục được chừng nào hay chừng đó mà thôi.
- Linh Tê tuyền thủy kích hoạt thân thể, thôn phệ linh lực.
Bàn tay khẽ nắm lại, linh thạch trên không trung cùng lúc bị nghiền nát, một đầu cự long cực lớn bằng linh khí thoáng một cái từ trên không trung xông vào huyết bách hội của Nhiếp Vân.
Mười lăm đan điền điên cuồng xoay tròn, hai mắt Nhiếp Vân trợn trừng, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi. Hắn cảm giác thực lực lại được khôi phục vài phần.
Linh khí trong linh thạch muốn triệt để chuyển hóa thành chân khí còn cần đan điền rèn luyện, tuy nhiên hiện tại hắn lại không có đủ thời gian, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Tinh thần nội thị, nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy nhưng cũng chỉ khôi phục được một phần ba khí hải, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu, hai chân đi tới trước thủy tinh cầu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên.
Ông.
Hắn cảm thấy toàn thân ấm áp, lúc này hắn mở hai mắt ra, phát hiện ra bản thân đang ở trong một không gian đặc thù.
- Đây là nơi nào? chẳng lẽ là ở tận cùng dung nham hay sao?
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bản thân hắn đang ở trong một sơn động cực lớn. Bốn phía sơn động này đều có cuồng phong cực nóng thổi tới. Mặc dù thực lực Nhiếp Vân không kém, nhưng mà vẫn cảm thấy sóng nhiệt tập kích bản thân, toàn thân nóng lên.
Dưới dung nham không ngờ lại còn có sơn động, thật không biết Nguyên khí sư Nghiễm Minh Tử kia sao lại tìm được nơi này.
- Hậu nhân, ngươi có thể tới đây chứng minh chúng ta có duyên. Tuy nhiên, muốn đạt được truyền thừa của ta phải xem ngươi có tư cách này hay không.
Đột nhiên, trên bức tường đá phía trước xuất hiện một bóng dáng cực lớn.
Bóng dáng này cao lớn uy mãnh, cả người tràn ngập cơ bắp, hai mắt sáng ngời mà có thần, bắn ra tinh quang. Vừa nhìn qua cũng biết là nhân vật bá đạo, lợi hại.
- Nghiễm Minh Tử ta lựa chọn hậu nhân không có bất kỳ lý do nào, chỉ cần ngươi có khí hải đủ rộng lớn là được. Ta là một Nguyên khí sư, phải dùng chân khí hùng hậu làm cơ sở, chân khí không đủ, không có tư cách học.
Nghiễm Minh Tử hất ống tay áo lên, trong thanh âm mang theo vẻ ngạo khí và khí phách.
- Được.
Nghe thấy Nghiễm Minh Tử nói thẳng như vậy, phóng khoáng, lại không quanh co lòng vòng, Nhiếp Vân cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị của mình, hắn không kìm lòng hô một tiếng.
- Khí hải, chân khí, chỗ pháp lực ngưng tụ. Khí hải lớn, số chân khí cần tích cóp cũng lớn hơn, khi đó thực lực cũng cường đại hơn. Nhưng mà chân khí càng nhiều thì càng tốt có phải không? Sai. Khí hải ngươi rất lớn, nhưng mà số lượng phun ra nuốt vào không đủ, sử dụng không được, như vậy có gì lợi hại cơ chứ? So với những phế vật kia thì có gì khác nhau?
Nghiễm Minh Tử chỉ là hình ảnh lưu lại, không nghe được lời nói của Nhiếp Vân cho nên lại nói tiếp.
- Số lượng chân khí phun ra nuốt vào?
Nhiếp Vân sững sờ, trong đầu có linh quang lóe lên. Hắn chỉ cảm thấy như được quán đỉnh, đánh cho bản thân giật mình tỉnh táo lại.
Trải qua pháp quyết vô nhanh nhiều lần cải tạo, trình độ rộng lớn của khí hải hắn vượt xa người thường. Nhưng mà bởi vì độ rộng của khí hải cho nên hắn phí không ít công phu. Nếu như thực sự bàn về lượng chân khí phun ra nuốt vào, so với trước kia cũng không có khác biệt quá lớn.
Một cái ao nước mười thước vuông, ngươi dùng một ngày là có thể xả nước xong. Một trăm thước vuong thì ngươi dùng mười ngày, như vậy số lượng nước thả ra kỳ thực không có gì thay đổi, chỉ là đem cái ao nhỏ đổi thành ao to mà thôi.
Trước kia một chiêu của hắn có thể khiến cho chân khí trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ, khi đó chân khí thiếu. mà bây giờ khí hải rộng lớn như vậy, nếu như cũng một chiêu làm cho nó tiêu hao sạch sẽ, như vậy uy lực chiêu này sẽ mạnh bao nhiêu chứ?
Một ngày làm cạn ao nước mười thước vuông và một ngày làm cạn ao nước một trăm thước vuông, uy lực tuyệt đối khác biệt.
Ngẫm lại ngay cả chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ.