Vô Tận Đan Điền

Chương 389: Để Nhiếp Đồng tới đi (thượng)




Chứng kiến bộ dáng của Mặc Vô Đạo, mọi người đều nhìn sang bên.

- Được rồi, nhưng sử dụng Thiên Ti Khu Độc thủ rất tiêu hao chân khí, một khi ta trừ độc cho ngươi chính mình phải nhận độc khí xâm phạm, chân khí không thể vận chuyển, muốn ta trừ độc cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải dùng huyết mạch thề, vĩnh viễn không được động thủ với ta, nếu không ngươi sẽ bị nguyền rủa!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Được, ta là Mặc Vô Đạo xin thề, chỉ cần Nhiếp Vân bệ hạ giúp ta hoàn toàn trừ độc, đời này kiếp này ta vĩnh viễn không động thủ với hắn, trái với lời thề, để cho ta vĩnh viễn không thể thăng cấp bí cảnh!

Mặc Vô Đạo vội vàng thề.

- Vậy còn được, ngồi thẳng!

Nhiếp Vân cũng không quản lời thề của hắn có thật hay không, dù sao cũng không tin được, mục đích chủ yếu của mình chỉ là muốn đánh cho hắn một trận, hiện tại đạt tới, cũng không từ chối, lặng lẽ đem Cửu Minh hàn châu điều chỉnh tư thế thoải mái lập tức tát tới.

Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!

Tiếng vang giòn liên tiếp, độc khí trên người Mặc Vô Đạo quả nhiên theo từng cái tát dần dần giảm bớt, chờ tới khi đánh khoảng trăm tát tai thì hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

- Tốt lắm, chất độc trên người ngươi đã bị ta khu trừ sạch sẽ, nhưng thực lực ngươi hiện tại còn yếu, nhanh chóng nghỉ ngơi điều chỉnh một chút đi!

Nhiếp Vân thở hổn hển, tựa hồ vì giúp Mặc Vô Đạo trừ độc nên hao phí không ít tâm huyết.

Kỳ thật hắn lợi dụng hiệu quả của Cửu Minh hàn châu, căn bản không phí sức, sở dĩ thở dốc là vì khi tát tai vì đã ghiền nên không dùng chân khí mà chỉ dùng lực lượng thân thể.

Nhiếp Vân dùng sức đánh, mà người bị đánh lại phấn khởi nhảy nhót, đây đúng là điều chưa từng có.

- Đa tạ Nhiếp Vân đại nhân giúp ta trừ độc!

Kịch độc trong cơ thể biến mất, Mặc Vô Đạo hưng phấn thở phào, nuốt một viên đan dược sau đó chậm rãi khôi phục lực lượng.

Chỉ chốc lát mọi người chứng kiến khuôn mặt hắn tỏa sáng, không còn bộ dạng bị kịch độc tra tấn như khi nãy, tựa hồ đã hoàn toàn tiêu trừ sạch sẽ.

- Nhiếp Vân bệ hạ, ngươi cũng tát ta đi, cầu xin ngươi, ta cũng muốn bị tát, ta cũng cần ngươi chà đạp…

Có vết xe đổ, lại một cường giả trực tiếp quỳ xuống nhìn Nhiếp Vân vẻ mặt cầu xin, tựa hồ nếu Nhiếp Vân không đánh hắn thì hắn sẽ khóc chết ở nơi này.

Người kia chính là Thần Thiên đế quốc Long Khê, trong những người ở đây thực lực hắn xem như thấp nhất, trúng độc nặng nhất, độc khí hoành hành khiến cho hắn sống không bằng chết, đã sắp không chịu nổi.

- Ta giải độc cho người khác chính mình cũng trúng độc, hiện tại đã trúng khá nặng, thật sự không giúp được gì…

Nhiếp Vân lắc đầu.

- Nhiếp Vân bệ hạ, đây là bảo bối trân quý nhất của Thần Thiên đế quốc, cho ngươi, van cầu ngươi nể tình chúng ta đều là quốc chủ một quốc gia, đánh ta một lần, chà đạp ta một lần đi…

Long Khê liền vội vàng lấy ra bảo vật trong người đặt trước mặt Nhiếp Vân, tận lực cầu xin.

- Ân…được rồi! Ngươi cũng muốn bị ta đánh, thề đi!

Nhiếp Vân giả vờ do dự, cắn răng nói.

- Ta là Long Khê xin thề, chỉ cần Nhiếp Vân bệ hạ giúp ta hoàn toàn trừ độc, đời này kiếp này ta vĩnh viễn sẽ không động thủ đối với hắn, trái với lời thề, để cho ta vĩnh viễn không thể thăng cấp bí cảnh!

Long Khê sợ Nhiếp Vân đổi ý, vội vàng nói.

- Được, bắt đầu!

Ba ba ba ba ba!

Nhiếp Vân tiến lên một bước bày ra tư thế thoải mái nhất, lại một trận tát tai mưa rền gió dữ, đánh thật sảng khoái.

Long Khê trúng độc khá năng, ước chừng đánh hơn hai trăm bạt tai mới hoàn toàn giải độc.

Có người đi đầu, mọi người bắt đầu tin tưởng, lần lượt yêu cầu giải độc, Nhiếp Vân đánh xong một người, trong lòng thích thú, lại giả vờ làm ra bộ dáng cực kỳ mệt mỏi không chịu nổi.

Vừa nhìn thấy cảnh này những người khác vội vàng lấy ra đan dược bảo bối cống hiến cho hắn, để hắn khôi phục lại thể lực.

Những bảo bối kia đều dùng để bảo vệ tính mạng, trân quý vô cùng, tuy không nhiều lắm hơn nữa số lượng còn có hạn, nhưng giá trị kinh người, cả nhóm cộng lại không kém gì một lần trộm bảo tàng Tử Quỳnh sơn mạch!

Rất nhanh, tám người đã giải độc xong bảy người, chỉ còn lại Hoang Lăng.

Trong đó khi giúp Đồ Tân cùng Kỳ Hoàng giải độc, Nhiếp Vân cố ý tăng thêm lực tay, mỗi người bị tát ước chừng năm trăm tát mới bỏ qua.

Hai người bị tát tới mức mắt nổ đom đóm, tuy trong lòng dâng tràn lửa giận nhưng vì giải độc cũng không biện pháp gì.

Kỳ thật nhóm người này cũng không ngốc, đều biết Nhiếp Vân cố ý tát họ, nhưng không biện pháp, thứ nhất, thực lực Nhiếp Vân mạnh hơn bọn hắn, thứ hai, họ cần được giải độc, nếu làm cho độc khí luôn ở trong thân thể, cũng không cần đi tìm bảo bối, trực tiếp chờ chết là xong.

- Nhiếp Vân bệ hạ, ngươi quất ta đi!

Thấy những người khác bị đánh xong đều long tinh hổ mãnh, Hoang Lăng rốt cục không chịu nổi bị độc khí quấy nhiễu, cắn răng đi tới.

Trước đó hắn còn liên hợp mọi người muốn giết Nhiếp Vân, hiện tại lại chủ động yêu cầu người ta tát tai mình. Sự tình biến hóa quá nhanh khiến cho hắn không kịp thích ứng.

Đương nhiên hắn chỉ có thể đem cừu hận nhớ trong lòng, chờ lão tổ tới đây sẽ tính nợ một lượt!

- Hoang Lăng bệ hạ, ta đã từng có một giấc mộng quái dị, có thật nhiều người vây giết ta, ngươi đoán là ai?

Nhìn thấy trong mắt Hoang Lăng lóe lên sát khí, Nhiếp Vân cũng không vạch trần, duỗi lưng một cái, đột nhiên hỏi.

- Tại hạ ngu muội!

Hoang Lăng tức nghẹn.

Đạt tới cấp bậc chí tôn, rất nhiều người đều dành thời gian tu luyện mà rất ít ngủ. Hơn nữa linh hồn cường đại như thế, căn bản không có khả năng nằm mơ, Hoang Lăng biết rõ hắn đang nói bậy nói bạ nhưng không dám phản bác lời nói của hắn.

- Là ngươi, còn lão tổ Hoang Trần, còn có nhiều người, mấy người này đánh chết chỉ sợ ngươi cũng đoán không được!

Nhiếp Vân cố ý dừng lại một chút.

- Nhiếp Vân bệ hạ nói chuyện này, Thần Thánh đế quốc đang có quan hệ hòa hợp với ngươi, làm sao có thể vây giết ngươi…

Hoang Lăng cười khan một tiếng.

- Ha ha, hòa hợp? Ta cảm thấy được các ngươi đặc biệt muốn giết ta!

Nhiếp Vân nhìn hắn.

- Việc này…việc này…làm sao có chuyện đó…

Hoang Lăng vội vàng xua tay.

- Ngươi không cần gấp gáp phủ nhận, chẳng lẽ ngươi không muốn đoán thử trong mộng là lão tổ của ngươi liên thủ với ai sao?

Nhiếp Vân cố ý hỏi.

- Vừa rồi nếu Nhiếp Vân bệ hạ đã nói ta sẽ đoán không ra, vậy đương nhiên là ta đoán không được…

Hoang Lăng tiếp tục xua tay.