Vô Tận Đan Điền

Chương 3604: Lại về Thanh Sơn bộ phận




- Đế Vẫn Hạo Kiếp sắp tới, Phổ Thiên Đại Đế, Nguyên Dương Đế Quân, ta xem các ngươi không bằng tất cả đều đến Liên Nguyệt các của ta đi! Như vậy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!

Bích Lạc tiên tử thành công đột phá Đại Đế, Nhiếp Vân cười nhìn về phía đám người Phổ Thiên cách đó không xa.

Đế Vẫn Hạo Kiếp đã đáng sợ như vậy, tập hợp càng nhiều Đại Đế có thể tin mới là vương đạo.

- Cầu còn không được!

Phổ Thiên Đại Đế cùng Nguyên Dương Đế Quân nở nụ cười.

Biết thực lực của hắn và Đạm Đài Lăng Nguyệt, bọn hắn muốn sống sót ở trong Đế Vẫn Hạo Kiếp, Liên Nguyệt các tuyệt đối là chỗ an toàn nhất Thần giới, không có cái thứ hai.

- Đi thôi!

Thấy bọn họ đáp ứng, Nhiếp Vân cười cười, rất nhiều Đại Đế đồng thời thuấn di, sau một khắc xuất hiện ở bên ngoài Liên Nguyệt các.

Lúc này Viêm Hoàng điện ở dưới Nhiếp Đồng cải tạo, trở nên giống như một Hoàng cung to lớn, vàng son lộng lẫy, từ trong ra ngoài lộ vẻ uy nghiêm để cho người ta bất khả xâm phạm.

Nhất là trận pháp xung quanh, không có bái thiếp tới, sẽ tiếp nhận vô số kiếm khí công kích, coi như Hiên Viên Đại Đế khốn nhập trong đó, chỉ sợ cũng khó có thể đi ra.

- Ta lại tăng thêm một chút uy lực!

Bất quá, Nhiếp Vân đối với loại uy lực này còn chưa hài lòng, nơi này là nơi ở của hắn, sẽ ở lại nhiều người lắm, lực lượng phòng ngự không đủ, trùng hợp bản thân không có ở đây, ai bảo hộ những người này an toàn?

Nhíu mày, lăng không bắt tới.

Ầm ầm!

Ba ngàn Đại Đạo vờn quanh, hình thành một trận pháp to lớn.

Thời gian không dài, trận pháp liền triệt để vững chắc.

Nhìn thấy uy lực của trận pháp này, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không nhịn được líu lưỡi:

- Trận pháp này xem như ta, cũng không xông vào nổi, Đại Đế khác, đoán chừng càng không có biện pháp!

Nhiếp Vân bố trí ra trận pháp, uy lực mạnh mẽ để cho người ta cảm thấy sợ hãi, đừng nói Đại Đế khác, xem như nàng, không dùng hết toàn lực cũng khó có thể công phá!

Trận pháp vừa hình thành, Liên Nguyệt các trở thành thành lũy vững chắc nhất Thần giới, tuyệt không phải nói ngoa.

- Bích Lạc tiên tử, ngươi trước lưu ở nơi này củng cố tu vi, có trận pháp này, cùng đám người Phổ Thiên Đại Đế chiếu cố, đoán chừng trong thời gian ngắn không ai dám đến tìm phiền phức!

Bố trí xong trận pháp, Nhiếp Vân đứng ở bên ngoài Liên Nguyệt các, nói tiếp:

- Nguyệt Nhi, Nhiếp Đồng, chúng ta cũng nên về Hỗn Độn Hải Dương một chuyến, tiếp đám người phụ mẫu tới!

Thực lực đã thành Thần giới đệ nhất nhân, cũng nên tiếp cha mẹ về!

- Ân!

Nhiếp Đồng, Đạm Đài Lăng Nguyệt đồng thời gật đầu, mang theo vẻ hưng phấn.

Mặc dù ly khai Hỗn Độn Hải Dương thời gian không dài, chỉ có hơn hai năm, nhưng trải qua vô số chiến đấu, vô số sinh tử, với người nhà có tưởng niệm cực kỳ đặc biệt.

Bàn giao với đám người Phổ Thiên Đại Đế, một khi Đế Vẫn Hạo Kiếp bắt đầu, phải mau chóng thông tri hắn, Nhiếp Vân mang theo Nhiếp Đồng, Đạm Đài Lăng Nguyệt thuấn di, một lần nữa trở lại nơi lúc trước tiến vào Thần giới.

Sơn mạch này vẫn giống như trước kia, không có bất kỳ biến hóa nào, trở lại sơn cốc lúc trước xuất hiện, nhớ tới lúc đó vừa mới đến, bộ dáng lạ lẫm mới lạ, Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được đồng thời cười một tiếng.

- Đi xem các bằng hữu ở Thanh Sơn bộ một chút đi!

Đứng ở địa phương quen thuộc, Nhiếp Vân nhìn một vòng, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Đồng.

- Ân!

Nhiếp Đồng gật đầu.

Thời điểm mới vừa gia nhập Thần giới, hai người từng ở Thanh Sơn bộ mấy ngày, ở chỗ này quen biết Phùng Thịnh, sau đó mới kết bạn với Chí Hào tướng quân, dần dần đi vào sân khấu Thần giới.

Thanh Sơn bộ so với hai năm trước rộng rãi hơn không ít, bởi vì Nhiếp Vân, các bộ tới cạnh tranh triệt để bị thua, mà bọn hắn thì phát triển trở thành thực lực số một số hai ở phụ cận.

- Các ngươi vừa mới đến Thần giới thì tới nơi này?

Đạm Đài Lăng Nguyệt nghe Nhiếp Vân nói qua sự tình tiến vào Thần giới, hết sức tò mò.

- Đúng vậy, Điêu Vịnh tộc trưởng ở nơi này rất hiếu khách, đợi một hồi ta dẫn ngươi gặp hắn!

Nhiếp Vân nói.

- Điêu Vịnh tộc trưởng? Ta xem ngươi là muốn gặp Uyển Nhi cô nương a!

Đạm Đài Lăng Nguyệt cười trộm.

- Khụ khụ...

Nhiếp Vân bị nước bọt sặc nghẹn.

Nói Thanh Sơn bộ, đương nhiên phải nói tới Uyển Nhi, tiểu mỹ nữ nóng hừng hực kia, ban đầu ở hội lửa trại để hắn cực kỳ khó xử.

Tốc độ của ba người rất nhanh, đang khi nói chuyện liền đến vị trí của Thanh Sơn bộ, từng dãy phòng ốc quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.

Hai năm trước lúc mới vừa tới, một nghèo hai trắng, đi ra bên ngoài tiện tay có thể bị người bóp chết, mà bây giờ lần nữa tới, đã đứng ở đỉnh phong nhất của Thần giới, có được tài phú hùng hậu nhất Thần giới, không phải tự mình kinh lịch, chính mình cũng khó mà tin được.

- Ân, sao không có người nào?

Đi tới trước mặt, cũng không có người xuất hiện, Đạm Đài Lăng Nguyệt nhịn không được nói.

Dựa theo đạo lý, loại bộ lạc trong núi rừng này, có ý thức nguy hiểm cực mạnh, nếu không sớm đã bị Thần thú trong rừng núi diệt tộc, mà giờ khắc này mấy người đã tới bên cạnh, thế mà không ai phát hiện, cũng không nhận ra, không thể không nói vô cùng kỳ quái.

- Trực tiếp đi chỗ ở của tộc trưởng Điêu Vịnh đi!

Nhiếp Vân cũng có chút nhíu mày, ba người đi về phía trước, thời gian không dài liền tới chỗ ở của tộc trưởng.

- Người nào?

Đi tới nơi này rốt cục có người xuất hiện, mấy tộc nhân của Thanh Sơn bộ vây quanh ba người ở trung tâm.

- Nhiếp Vân đại ca?

Đột nhiên trong đám người có ai nhận ra Nhiếp Vân, nghi ngờ hỏi một câu, chờ hắn gật đầu xác nhận, liền hưng phấn la lên một tiếng:

- Tộc trưởng, là Nhiếp Vân đại ca, hắn đã trở về!

Người này, Nhiếp Vân cũng nhận biết, gọi là Quán Giang, cháu ruột của Quán Lăng, người theo đuổi trung thực của Uyển Nhi tiểu thư.

Lúc trước ở hội lửa trại, còn đối với Nhiếp Vân tràn đầy địch ý.

Rầm rầm!

Tiếng la của hắn vang dội, tộc trưởng tiểu viện mở ra, một đám người đi ra.

Chính là đám người tộc trưởng Điêu Vịnh, Thanh Sơn bộ đệ nhất cao thủ Quán Lăng.

- Sao ngươi lại tới đây?

Nhìn thấy Nhiếp Vân huynh đệ, Điêu Vịnh hiển nhiên cũng sững sờ, lập tức nhịn không được hỏi.

Hai người là sinh linh ở tiểu thế giới tới, dự định đi Thần giới xông xáo một chút, lúc này mới qua bao lâu? Liền trở về?

Phải biết sơn mạch này vô cùng rộng lớn, một đi một về liền cần tốn hao không ít thời gian, hai huynh đệ này không phải ngay cả sơn mạch cũng chưa đi ra chứ!

- Dự định về nhà, đi ngang qua nơi đây, cố ý tới xem một chút!

Nhiếp Vân cười nói.