Vô Tận Đan Điền

Chương 3439: Lẫn vào Thú Vương cung (thượng) (2)




- Tìm được? Đừng nói nữa, mấy người kia không biết chạy đi nơi nào, tìm tới hiện tại cũng không tìm được!

Ngụy trang ra thanh âm của Vưu Xích, Nhiếp Vân dùng Thú ngữ Liệt Thiên thú nói ra.

Thiên Nhĩ Đại Đạo tăng tiến, một chút Thú ngữ thông thường không nói chơi.

- Không tìm được ngươi trở về làm gì? Chẳng lẽ không sợ Vương nổi giận giết ngươi?

Liệt Thiên thú kia khẽ nói.

- Ta trở về là có tin tức trọng yếu muốn nói cho vương, để ta đi qua!

Nhiếp Vân nói.

Trước nghĩ biện pháp trà trộn vào Thú Vương cung lại nói, một mực bị những Liệt Thiên thú này cản trở, làm sao thu hoạch được tin tức?

- Tin tức trọng yếu? Chờ một lát, Vương đang hẹn gặp khách nhân, hiện tại không rảnh!

Liệt Thiên thú kia nói.

- Khách nhân? Khách nhân nào?

Nhiếp Vân kỳ quái nhìn qua.

Toàn bộ Liệt Thiên khu chỉ có Liệt Thiên thú tồn tại, không có sinh mệnh khác, ở đâu ra khách nhân?

Chẳng lẽ lại là... đám người Đa Ba vương tử?

Không đúng, Liệt Thiên thú không phải đang bắt đám người Đa Ba sao?

- Là Phần Thiên Thú Vương! Nghe nói Phần Thiên thú tao ngộ tai hoạ ngập đầu, toàn bộ Phần Thiên khu sụp đổ...

Liệt Thiên thú kia thấp giọng.

Ở trong mắt Liệt Thiên thú này, bọn chúng đều là một chủng tộc, những thứ này không tính là đại bí mật gì, nói ra cũng không ảnh hưởng toàn cục.

- Phần Thiên Thú Vương?

Trong lòng Nhiếp Vân lộp bộp một cái.

Không nghĩ tới tên này đến đây.

Lúc trước mình luyện hóa hạch tâm của Phần Thiên khu, dẫn đến Phần Thiên khu sụp đổ, sau khi ra ngoài tìm không thấy Phần Thiên thú cùng Thú Vương, không nghĩ tới tên kia đi đến nơi này.

Gia hỏa này cũng là Thiên Đạo cấp, nếu quả thật liên thủ với Liệt Thiên thú Vương, sợ rằng nhóm người mình sẽ gặp gỡ phiền toái rất lớn.

- Phần Thiên khu sụp đổ? Cái này sao có thể? Vậy Phần Thiên thú khác đâu?

Nhiếp Vân ra vẻ như không biết, một mặt ngạc nhiên.

- Đến cùng chuyện gì xảy ra, ta làm sao biết, ta cũng chỉ là nghe nói, nghe nói bởi vì thế giới sụp đổ, Phần Thiên thú trực tiếp diệt tuyệt hơn phân nửa, còn lại đã không nhiều lắm! Ai, lúc trước Phần Thiên thú cùng Liệt Thiên thú chúng ta chiến đấu qua nhiều lần, không nghĩ tới gặp được loại sự tình này...

Liệt Thiên thú kia cảm khái.

- Diệt tuyệt hơn phân nửa?

Nhiếp Vân líu lưỡi:

- Vậy Thú Vương của chúng nó tới nơi này làm gì? Sẽ không muốn đến Liệt Thiên khu chúng ta tị nạn chứ!

- Tới đây làm gì ta không biết, ta cảm thấy hẳn là muốn Vương của chúng ta giúp chúng nó báo thù!

Liệt Thiên thú nhìn chung quanh một chút, lần nữa hạ giọng:

- Ta nghe nói, sở dĩ Phần Thiên khu sụp đổ, là bởi vì nhân loại!

- Nhân loại? Nói đùa gì vậy, nhân loại gặp chúng ta chỉ có phần chạy trốn, còn có thể làm sụp đổ Phần Thiên khu?

Nhiếp Vân cố ý khịt mũi coi thường.

- Những thứ này cũng chỉ là tin đồn, tình huống cụ thể như thế nào, ta không biết...

Liệt Thiên thú kia lắc đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên không trung vang lên tiếng ầm ầm, thanh âm của Liệt Thiên thú vương vang lên bên tai.&- Diệt chí khí của mình, trướng uy phong người khác!

- Chỉ là mấy nhân loại nho nhỏ mà thôi.

- Còn nữa, bắt lấy bọn chúng, ta sẽ đích thân ra tay giải quyết, nếu ngươi lo lắng như thế cũng không nhọc đến ngươi hao tâm tổn trí!

Thú vương nói chuyện mang theo khinh thường và hừ lạnh, xem ra hắn đàm phán với Phần Thiên Thú Vương không thành.

- Liệt Thiên, ngươi... Tốt, ngươi không tin ta thì thôi, đến lúc đó có hại chịu thiệt đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi!

Lúc này có một giọng nói vang lên, nghe tiếng nói như thế, Nhiếp Vân biết rõ chính là Phần Thiên Thú Vương.

- Tiễn khách!

Nương theo Liệt Thiên Thú vương hét lớn một tiếng, một thú ảnh bay ra khỏi cung điện mang trên tức giận trên mặt, không phải Phần Thiên Thú Vương thì là ai!

Xem ra Phần Thiên Thú Vương thật sự tìm Liệt Thiên Thú vương hỗ trợ, tuy khả năng bởi vì sao không có bàn thành cho nên song phương mới náo cương như thế.

- Hừ!

Vào lúc đang suy tư, vẻ mặt Phần Thiên Thú Vương giận dữ bay ra bên ngoài, hắn vừa bay vừa quát lớn:

- Không nghe ta thì thôi, lần này nhân loại tới thí luyện rất quái dị, hủy gia viên của ta, ta chỉ hi vọng ngươi bắt được sau đó giao cho ta báo thù, một chuyện nhỏ như thế cũng không đáp ứng.

- Nếu như vậy giao tình nhiều năm của chúng ta xóa bỏ đi.

Nói xong hắn lập tức bay thẳng ra ngoài, không qua bao lâu đã biến mất phía chân trời.

- Đoán chừng Phần Thiên Thú Vương muốn Liệt Thiên Thú vương hỗ trợ tìm được chính mình nhưng cũng không có nói ra bí mật Viêm Hoàng điện!

Nghe được Phần Thiên Thú Vương nói thế, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời và đoán ra đại khái.

Hắn có được đế cảnh thần binh Viêm Hoàng điện chỉ có Phần Thiên Thú Vương biết rõ, gia hỏa này một lòng muốn đột phá đế thú, chắc chắn sẽ không nói tin tức này ra ngoài, bằng không Liệt Thiên Thú vương sẽ ra tay cướp đoạt, việc này không nói chơi.

Chính bởi vì như thế nó mới lan truyền tin tức nói xấu Liệt Thiên, bởi như vậy tất cả Liệt Thiên Thú đều cảm giác được nó có thù không đội trời chung với nhân loại, muốn bắt lấy nhân loại báo thù rửa hận là hợp tình hợp lý.

Tuy tâm tư của nó thông minh, Liệt Thiên Thú vương có thể đạt tới cấp bậc Thiên Đạo cũng không phải ngu xuẩn, tự nhiên cũng nhìn ra nó nghĩ một đằng nói một nẻo.

Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này mới cảm thấy mất hứng, từ đó mới đuổi hắn ra ngoài.

- Hồn Chư, thông tri tất cả Liệt Thiên Thú mật thiết chú ý hành tung của Phần Thiên lão gia hỏa này, tùy thời báo lại!

Phần Thiên Thú Vương vừa đi, Liệt Thiên Thú vương lập tức phát lệnh.

Hồn Chư chính là Liệt Thiên Thú dưới trướng của hắn.

- Vâng, vương!

Hồn Chư gật đầu sau đó quay đầu nhìn sang Nhiếp Vân, tiếp tục mở miệng nói:

- Vương, Vưu Xích có chuyện trọng yếu bẩm báo!

- Bảo hắn tiến lên!

Lời của vương vang lên.

- Vâng!

Hồn Chư khoát tay với Nhiếp Vân:

- Vương muốn gặp ngươi, đi thôi!

- Ân!

Nhiếp Vân vỗ cánh bay thẳng tới cung điện trước mặt, đồng thời trong đầu không ngừng suy tư.

Vừa rồi nói có chuyện bẩm báo thú vương chỉ là một loại lí do thoái thác, muốn lẫn vào hoàng cung mới nói sau, không nghĩ tới thú vương lại phát hiện ra hắn nhanh như thế, giờ phút này chạy trốn cũng không phải, chỉ có thể kiên trì đi vào.

Đi vào không có gì... Mấu chốt là nói cái gì?

Cũng không thể nói chúng ta toàn quân bị diệt, đều bị mấy nhân loại giết hắn.

Nếu thật nói như thế không cần đối phương hoài nghi, chỉ sợ sẽ lập tức bị xử tử.

- Thật sự không được... Thì nói phát hiện tung tích nhân loại!

Trong nội tâm khẽ động.