Mặc dù bảo vật trân quý, nhưng kém xa tính mệnh. Thực lực không bằng, cưỡng ép ở phía dưới, chỉ sợ thời gian không dài liền sẽ đông thành băng côn, bị tươi sống chết cóng.
Hằng Cổ tốt hơn hai người một chút, bất quá cũng chỉ tương đương Nhữ Hạ vương tử, vận chuyển lực lượng còn có thể kiên trì.
- Vậy đi xuống đi!
Thấy hai người thích ứng rét lạnh, Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, thân thể nhoáng một cái, như du ngư bơi đi.
Đầm nước thanh tịnh, ba người chậm rãi du động, Nhiếp Vân vốn cho rằng càng xuống hạ du sẽ càng rét lạnh, bơi một hồi phát hiện nhiệt độ dưới hàn đàm không khác phía trên quá nhiều, liền yên lòng.
- Điện hạ, ngươi nói bệ hạ có phải cũng biết Hàn Băng Đại Đế hay không. Lúc này mới ở Vạn Giới Vũ Y thí luyện để cho chúng ta cướp đoạt Hỏa Long Chi Tâm?
Du động về phía trước, Nhữ Hạ đột nhiên truyền âm tới.
- Ân? Rất có thể!
Trước đó Nhiếp Vân không có nghĩ tới chuyện này, nghe hắn nói liền sững sờ.
Phổ Thiên Đại Đế là cường giả siêu cấp của Thần giới, thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, để nhiều hậu bối như vậy đồng thời cướp đoạt Hỏa Long Chi Tâm, muốn nói không có tác dụng gì, đánh chết cũng không tin.
- Hỏa Long Chi Tâm là bảo vật Đại Đạo Hỏa thuộc tính, mặc dù nơi này rét lạnh, nhưng có thứ này, hoàn toàn có thể ngăn cản!
Nghĩ tới những thứ này, Nhiếp Vân hiểu được.
Mặc dù hàn đàm này âm hàn gian nan, nhưng có Hỏa Long Chi Tâm liền sẽ trở nên đơn giản không ít, cho dù không có Chí Dương Đan, cũng có thể nhẹ nhõm chống lại.
Ba người vừa nói chuyện vừa bơi xuống, ước chừng bơi một giờ, không biết đi bao xa, lúc này mới nhìn thấy một đại điện rộng rãi xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn nhau, Nhiếp Vân đi đầu bơi xuống dưới.
Mặc dù Đại điện cũng rét lạnh, nhưng không có một giọt nước.
- Chiến thắng ta, có thể tiến vào tầng tiếp theo!
Mới vừa đứng vững ở trong đại điện, một giọng nói vang lên, Nhiếp Vân giương mắt nhìn, chỉ thấy một Băng Nhân đi tới chỗ mình.
- Ân? Đám người Nhữ Hạ vương tử đâu?
Nhìn thấy Băng Nhân, Nhiếp Vân vội vàng nhìn lại phía sau, lúc này mới phát hiện, đã không thấy thân ảnh của Nhữ Hạ vương tử cùng Hằng Cổ, giống như bọn hắn từ trước mắt biến mất.
- Bọn hắn đã tiến vào không gian khác, tiến hành khảo thí đồng dạng! Ngươi không thấy được!
Tựa hồ nhìn ra hắn nghi hoặc, Băng Nhân giải thích một câu.
Câu nói đầu tiên Băng Nhân còn có chút cứng ngắc, nói đến câu thứ hai, khớp xương toàn thân đã mềm nhũn, hành động cử chỉ có chút tương tự nhân loại.
- Chiến thắng ngươi đúng không!
Biết bọn hắn không có việc gì, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, không để ý, giương mắt nhìn Băng Nhân.
- Không sai...
Băng Nhân lần nữa hoạt động một chút, giờ phút này đã không khác chân nhân, nếu như không phải toàn thân trong suốt, căn bản nhìn không ra là một Băng Nhân.
- Thực lực của ngươi chỉ có Vương cảnh viên mãn? Loại thực lực này vậy mà có thể đi vào đây...
Hoạt động xong, lúc này Băng Nhân mới nhìn ra thực lực của Nhiếp Vân, có vẻ hơi kinh ngạc.
Cái hàn đàm này rét lạnh, coi như Hoàng cảnh viên mãn cũng không chịu nổi, một Vương cảnh viên mãn, giống như sâu kiến, thế mà không có việc gì, khó trách hắn giật mình.
- Ta đã biết, trên người ngươi nên có bảo vật phòng ngự rất lợi hại!
Nhiếp Vân còn chưa lên tiếng, Băng Nhân giống như hiểu chuyện gì, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân lộ ra một tia khinh miệt.
Thực lực không được tốt lắm, lại mặc bảo vật phòng ngự rất lợi hại, loại người quá phận ỷ lại bảo vật này, sau này thành tựu khẳng định có hạn.
- Bắt đầu đi!
Đối với phán đoán của hắn, Nhiếp Vân lười giải thích, cười nhạt một tiếng.
- Ải thứ nhất tương đối đơn giản, ta sẽ áp chế tu vi giống như ngươi, nếu như ngươi có thể thắng ta, coi như thông qua, thắng không nổi... Chỉ có thể rời đi!
Băng Nhân mặt không biểu tình.
Yên lặng không biết bao nhiêu ức vạn năm, vốn cho rằng có thể tới một cái thực lực và thiên phú không tệ, kết quả lại gặp một cái chỉ biết mượn nhờ bảo vật, khó tránh khỏi có chút thất vọng.
- Áp chế tu vi giống như ta?
Nhiếp Vân nhếch miệng cười một tiếng:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Áp chế tu vi đến Vương cảnh viên mãn cùng hắn chiến đấu? Băng Nhân này sẽ không đùa giỡn chứ!
- Xác định!
Nhìn thấy hắn cười, chán ghét trong mắt Băng Nhân càng đậm, hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng ta áp chế tu vi, ngươi liền có thể chiến thắng! Lúc trước Hàn Băng môn, mấy trăm vạn đệ tử, cùng cấp bậc ta là số một!
- Hàn Băng môn?
- Hàn Băng Đại Đế thiết lập tông môn, trong đó đều là từ các nơi Thần giới vơ vét thiên tài, ở chỗ này ta có thể thứ nhất, thực lực đã không kém gì Hoàng cảnh sơ kỳ bình thường!
Băng Nhân khẽ nói.
- Vậy thì tốt, bắt đầu đi!
Nhiếp Vân gật gật đầu, trên mặt vui vẻ.
Nếu đối phương nói Hàn Băng Đại Đế, đủ để chứng minh nơi này thật có di tích Đại Đế, cái khảo hạch này chỉ sợ cũng là vì tiến vào bên trong.
- Trước khi bắt đầu, ta muốn cùng ngươi nói rõ ràng, thời điểm tỷ thí, không cho phép sử dụng Thần binh, chỉ có thể vận dụng lực lượng bản thân, nếu không, trực tiếp đào thải!
Băng Nhân mặt không biểu tình.
Hắn thấy, thiếu niên trước mắt này là ỷ vào thế lực trong nhà, dựa vào binh khí lăn lộn tới đây, loại người này là làm cho hắn chán ghét nhất.
- Được, không dùng binh khí!
Nhiếp Vân gật đầu.
Đối phó cùng cấp, nếu như lại dùng binh khí, còn không bằng đập đầu chết đi.
- Bắt đầu đi!
Băng Nhân gật đầu, toàn thân bỗng nhiên tràn ngập ra hàn khí.
Bất quá, khí thế mới vừa mở, Băng Nhân còn không có phản ứng, liền cảm thấy hoa mắt, một nắm đấm cực lớn xuất hiện ở trước mắt.
Bành!
Băng Nhân chỉ cảm thấy như bị đại sơn va chạm, lực lượng không chịu nổi, đầu nổ tung, thân thể bay ra ngoài, đâm vào trên vách đá đại điện, giống như một cái bánh thịt.
Đùng đùng!
Nhiếp Vân vỗ vỗ tay, một mặt bất đắc dĩ.
Còn cùng cấp bậc vô địch... Cũng quá thổi đi!
Ông!
Đang chỉnh lý quần áo, chuẩn bị tiến vào tầng tiếp theo, Băng Nhân đầu nổ tung lần nữa tụ lại, lạnh lùng nhìn Nhiếp Vân, tức giận đến trong mắt phiếm hồng:
- Ngươi đánh lén!
- Đánh lén? Đối phó ngươi còn cần đánh lén?
Nhiếp Vân bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đối phó cùng cấp, hắn còn cần đánh lén? Nói đùa cái gì vậy!
Chỉ là tốc độ của hắn quá nhanh, đối phương không kịp phản ứng mà thôi.
- Ngươi... Rất tốt, lần này tính ngươi thắng! Bất quá, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể đi vào chỗ sâu trong di tích, cửa thứ hai ta tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình!
Băng Nhân sầm mặt lại, khẽ nói.
Hô!
Nói xong lời này, thân ảnh của Băng Nhân hóa thành tuyết bay đầy trời, biến mất ở trước mắt.