- Chắc hẳn công công cũng biết rõ bệ hạ muốn tìm ta là vì chuyện gì a? Không biết côn công có thể nói cho ta biết một hai hay không?
Những đan dược này là hắn trộm được từ phủ của Đa Ba vương tử. Mỗi một khỏa đều là có tiền mà không mua được, cho dù muốn mua cũng không mua được.
Vị công công này liếc mắt nhìn, cũng không có tiếp nhậ mà chỉ cười nhạt một tiếng.
- Bệ hạ nhìn xa trông rộng, chúng ta không thể suy đoán ra được, cũng bất lực!
- Đa tạ công công!
Thấy hắn không nói, Nhiếp Vân đành phải dằn xuống nghi hoặc trong lòng. Sau đó lại cáo từ với Nhữ Hạ Vương tử mà đi theo sau lưng vị thái giám này, đi về chỗ của Phổ Thiên Đại Đế.
- Không phải đã bị phát hiện đó chứ?
Vừa đi trong lòng hắn không nhịn được thầm nói một câu.
Vừa rồi hắn đã lặng lẽ lấy đi Hỏa Long chi tâm, hắn cho rằng mình đã làm chuyện này rất là cẩn thận. Tuy rằng có thể dấu diếm được Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, thế nhưng muốn dấu diếm được cường giả Đế cảnh, chỉ sợ rất khó có thể làm được.
Đoán chừng Phổ Thiên Đại Đế tìm hắn, chính là bởi vì chuyện này.
Rất nhanh hắn đã đi vào một nơi, nơi này không phải là nơi vừa rồi Phổ Thiên Đại Đế ngồi. Mà giống như là một hành cung vậy.
Trong cung điện yên tĩnh tới mức đáng sợ, ở trên long ỷ chính giữa, Phổ Thiên Đại Đế đang ngồi ngay ngắn ở trên đó. Giống như đã dung hợp vào cùng một chỗ với cảnh vật chung quanh, giống như là một bức tượng uy nghiêm vô cùng vậy.
- Thảo dân Nhiếp Vân bái kiến bệ hạ!
Nhiếp Vân lập tức quỳ bái xuống đất.
Đối mặt vị siêu cấp cường giả bài danh top đầu trong Thần giới này, hắn vẫn có chút sợ hãi ở sâu trogn lòng.
- Đứng lên đi!
Phổ Thiên Đại Đế ngẩng đầu lên, hai mắt rơi vào trên người hắn.
Nghe thấy thanh âm của đối phương bình thản, cũng không có ý tứ trách tội, Nhiếp Vân khẽ thở dài một hơi. Lúc hắn đang định mở miệng nói tiếp thì đối phương đã nói ra một câu, thiếu chút nữa đã dọa cho hắn bất tỉnh.
- Có lẽ Hỏa Long chi tâm đang ở trong tay ngươi a!
Phổ Thiên Đại Đế nói.
- Ta... Đúng vậy!
Biết rõ cho dù có nói dối trước mặt Đại Đế thì cũng không có ý nghĩa gì, Nhiếp Vân cắn răng một cái rồi khẽ gật gật đầu.
- Có thể dấu diếm được đám người Ba Đa, Ma Nghiêm, lặng lẽ không một tiếng động trộm đi Hỏa Long chi tâm. Quả nhiên là có chút tài năng, khó trách mới đến Vân Châu thành được nửa năm lại có thể huyên náo tới mức phong sinh thủy khởi. Phế bỏ một vị công tước của ta, làm cho hai vị hoàng tử ngậm bồ hòn làm ngọt.
Phổ Thiên Đại Đế nói.
- Ta...
Suy nghĩ trong đầu của Nhiếp Vân thoáng cái nổ tung, thân thể không tự chủ được mà có chút run rẩy.
Những lời này rất rõ ràng đã có chút không đúng, hơn nữa tin tức lộ ra trong đó, dường như đối phương cũng đã biết tất cả.
Kể cả chuyện đại náo Ba Đa vương phủ và trộm đi nạp vật giới chỉ Lưu Mộc vương tử trước đó đối phương cũng đã biết
- Có thể dấu diếm được Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, trộm đi đồ vật ở trong tay hắn, chỉ sợ ít nhất cũng cần một kiện thần binh Đế cảnh để phối hợp a!
Phổ Thiên Đại Đế nhìn về phía hắn, trên mặt không có chút hỉ nộ ái ố nào.
- Hồi bẩm bệ hạ, ta chỉ có chút am hiểu Thâu Thiên đại đạo, cũng không có thần binh Đế cảnh phối hợp gì cả. Lại nói, cho dù có thần binh Đế cảnh, dùng thực lực của ta bây giờ cũng không có cách nào khu động được ah!
Nhiếp Vân chỉ cảm thấy sau lưng đã sinh ra mồ hôi lạnh, hắn lại vội vàng nói.
Tuy rằng hắn biết rõ không nên nói dối với cường giả Đại Đế. Thế nhưng hắn cũng sẽ không ngốc tới mức thừa nhận trong tay mình có Viêm Hoàng điện.
Thần binh Đế cảnh quá mức quan trọng, hắn không dám cam đoan vị Phổ Thiên Đại Đế trước mắt này có thể động tâm với bảo vật như vậy hay không.
- Ngươi không cần phải khẩn trương như vậy.
Phổ Thiên Đại Đế khoát khoát tay, chỉ một ngón tay vào cái ghế bên cạnh.
- Ngồi xuống đi!
- Vâng.
Thấy hắn lại để cho chính mình ngồi xuống, Nhiếp Vân thở dài một hơi. Sau đó đứng dậy rồi ngồi xuống ở bên cạnh.
- Nghe nói ngươi đạt được truyền thừa của Thần Nông Đại Đế, y thuật mạnh mẽ. Ngay cả Ngô Hoàng cũng có chút không bằng?
Phổ Thiên Đại Đế hỏi.
Ngô hoàng ở trong miệng hắn chính là Ngô hoàng Tôn Giả, Đại Đế tinh thông y đạo nhất ở trong Vân Châu thành, Hoằng Nghiệp đại sư, Mạc Cao đại sư đều là đệ tử của hắn.
- Ta chỉ học được một chút y thuật da lông của Thần Nông Đại Đế, lời đồn bên ngoài quả thực quá đáng sợ a!
Nhiếp Vân cũng không thừa nhận y thuật mình mạnh hơn Ngô Hoàng Tôn Giả, cũng không thừa nhận mình thấp hơn so với đối phương. Cho nên cũng chỉ có thể nói một câu như vậy mà thôi.
- Xem ra ngươi rất có tự tin!
Ý tứ của hắn sao Phổ Thiên Đại Đế lại không hiểu rõ cơ chứ? Hắn lập tức cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Một chút y thuật da lông của Thần Nông Đại Đế cũng đã có thể chữa tốt cho Ngọc Sương, lại khiến cho Duẫn Duyên tôn sùng như vậy. Xem ra quả thực có thực học!
Nghe đối phương nói tới hai chữ Duẫn Duyên, Nhiếp Vân thở dài một hơi.
Duẫn Duyên chính là Nguyên Dương Đế Quân, xem ra Đế Quân đã nói với hắn ta về Nhiếp Vân. Cho nên lúc này mới đặc biệt triệu kiến như vậy.
Đế Quân đã có lời, có lẽ người này sẽ cho hắn mặt mũi. Không có khả năng tự mình ra tay đối với hắn, hoặc là có hành động nào khác.
Trong lòng vừa mới thư giãn được một chút thì ngay sau đó hắn đã nghe được lời nói sau đó của Phổ Thiên Đại Đế. Những lời này thiếu chút nữa đã hù chết hắn.
- Cho dù có thực học... Có thể cậy tài khinh người thì cũng không cần giả mạo là hoàng tử của ta a!
Phổ Thiên Đại Đế nói.
- Ta...
Nhiếp Vân thiếu chút nữa đã từ trên ghế rơi xuống bên dưới.
Không ngờ ngay cả chuyện mình giả mạo hoàng tử mà đối phương cũng biết? Thật hay giả vậy?
- Lúc ấy ta bị người ta đuổi giết, cho nên cũng có chút bất đắc dĩ... Hi vọng bệ hạ thứ lỗi!
Biết rõ chuyện này đã không thể gạt được đối phương, Nhiếp Vân cắn răng nói một câu.
Giả mạo hoàng tử chính là nhân quả mà ban đầu hắn để lại ở trong Hồng Hà vực, bị Hồng Nguyên trưởng lão coi là bí mật để nói ra. Mà hắn vừa vặn tương kế tựu kế, nhằm vào việc bị đám người Đa Ba vương tử hiểu lầm cho nên thuậ thế làm vậy. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này lại có thể rơi vào trong tai của Phổ Thiên Đại Đế.