Vô Tận Đan Điền

Chương 3273: Đại Tế Ty tức giận (2)




Thật không coi đám người Đại Tế Ty ra gì a!

Bên Đại Tế Ty động thủ, động tác bên Nhị Tế Ty cũng không chậm, rất nhanh tất cả mọi người biết, mấy người Lục Đào vi phạm tổ huấn muốn chém giết người ngoại lai, kết quả bốn người liên thủ không chịu nổi một kích, mới bị đánh thành như vậy!

Biết tin tức này, người trước đó huyên náo rất hung nhất thời tức giận.

Trước không nói vi phạm tổ huấn muốn chém giết người thông qua Kiếm Linh Tháp tầng chín, chỉ nói tài nghệ không bằng người, bị đánh thành như vậy, cũng không có lý do trả thù!

Kiếm Linh Cốc, chỉ cần là công bình quyết đấu, thắng thua không cho phép tìm phiền toái! Huống chi bốn đánh một, tu vi cao hơn, còn bị đánh thành như vậy, chết cũng đáng!

- Đáng ghét! Đáng ghét!

Nghị sự điện của Kiếm Linh Cốc, Đại Tế Ty dẫn đầu đi ra, hất ống tay áo một cái, tức đến sắc mặt tái xanh.

Chuyện này nháo quá lớn, Đại Tế Ty, Nhị Tế Ty, Tam Tế Ty... Cùng với người có địa vị của Kiếm Linh Cốc đều tới, thương nghị giải quyết như thế nào.

Dựa theo ý tứ của Đại Tế Ty, Nhiếp Vân đi tới Kiếm Linh Cốc, không nhìn quy củ tùy ý đả thương người, nhất định phải xử trí, ít nhất cũng phải tước đoạt tư cách tiến vào nội cốc!

Nhưng ý kiến của Nhị Tế Ty trái ngược hắn.

Đám người Lục Đào động thủ trước, không nhìn tổ huấn, Nhiếp Vân đánh bọn họ thành như vậy, không có trực tiếp giết chết, đã coi như rất cho mặt mũi, dựa theo quy củ bình thường, Nhiếp Vân không những không có tội, bên Đại Tế Ty còn cần nói xin lỗi!

Song phương tranh chấp, cuối cùng, bởi vì Nhị Tế Ty trước thời hạn làm ra chuẩn bị, Đại Tế Ty không những không có chiếm được chút tiện nghi nào, còn bị thua thiệt, sát vũ mà về.

Dĩ nhiên, nói xin lỗi khẳng định là không thể nào, nhưng ít ra chuyện này Kiếm Linh Cốc không thể tiếp tục truy cứu.

Dù sao, người của Kiếm Linh Cốc một mực xem thường người Thần giới, bây giờ bốn Hoàng cảnh trung kỳ vây công một Vương cảnh viên mãn, còn bị đánh thành như vậy, cũng không mặt mũi đi tìm phiền toái a.

- Đại Tế Ty, chẳng lẽ chúng ta nhịn như vậy?

Một thanh niên ở sau lưng Đại Tế Ty, hai hàng lông mày đen nhánh giương lên, trong mắt mang theo tức giận.

- Nhẫn? Dĩ nhiên không thể! Hai người ngoại lai này vô pháp vô thiên, không chém giết, Lục Vân Tử khẳng định sẽ còn thêm dầu vào lửa, khuấy động mưa gió!

Ánh mắt của Đại Tế Ty run lên.

- Đại Tế Ty ý tứ là...

Thanh niên làm ra thủ thế chém đầu.

- Không sai, ta đang có ý đó, bất quá... Ở chỗ này không thể động thủ, một khi động thủ, tất cả mọi người biết là chúng ta làm, đối với ta ảnh hưởng không tốt!

Đại Tế Ty gật đầu.

- Không động thủ ở nơi này? Đại Tế Ty ý tứ là... Ở nội cốc?

Thanh niên lĩnh ngộ ra ý tứ.

- Không sai!

- Nhưng mà... Nhiếp Vân này có thể đánh bốn người Lục Nhiên liên thủ thành như vậy, ta chỉ sợ cũng không phải đối thủ!

Thanh niên nhìn tới.

- Yên tâm đi, sau khi tiến vào nội cốc, ta sẽ đưa Kiếm Thị cho ngươi! Kiếm Thị không phải sinh mệnh, mà là khôi lỗi, không bị danh ngạch nội cốc hạn chế!

Đại Tế Ty nói.

- Kiếm Thị? Lá bài tẩy mạnh nhất của Đại Tế Ty… Kiếm Thị?

Thanh niên sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy kinh hãi:

- Nhưng Kiếm Thị là không cho phép mang vào nội cốc... Hơn nữa vật này đối với tìm kiếm phù không có tác dụng gì...

- Không cần nó tìm kiếm phù, mục đích mang nó theo... là giết hai người ngoại lai kia!

Đại Tế Ty cười lạnh một tiếng:

- Ở bên trong chém giết, xử lý tốt thi thể, ai cũng không nói được cái gì! Không tìm được chứng cớ, ai có thể làm gì ta?

- Cái này...

Ánh mắt thanh niên sáng lên, gật đầu không ngừng:

- Không sai, tiến vào nội cốc liền ngăn cách ngoại giới, mỗi lần tiến vào đều có tử vong, hai người ngoại lai, không biết sâu cạn, chết ở bên trong là rất bình thường!

- Giết bọn họ, Lục Vân Tử cũng sẽ ngậm miệng!

Đại Tế Ty lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:

- Một mực nói người bên ngoài lợi hại, đến nội cốc lại chết... Ta xem hắn còn nói thế nào, có tư cách gì ở nghị sự điện tranh luận với ta!

- Ân! Đến lúc đó Đại Tế Ty có thể lần nữa nắm tất cả quyền lợi trong tay, người người thần phục...

Thanh niên gật đầu một cái, nhưng trên mặt còn lộ ra vẻ lo lắng:

- Bất quá, hai người ngoại lai kia rất quỷ dị, ta sợ Kiếm Thị không nhất định có thể chém giết, hơn nữa, vạn nhất bọn họ biết nguy hiểm, trước thời hạn giấu đi, ta đi nơi nào tìm?

- Yên tâm đi, trước khi tiến vào nội cốc, ta sẽ giao quyền trượng cho ngươi! Có quyền trượng này, chỉ cần bọn họ tìm được kiếm phù, ngươi liền có thể biết vị trí xác thực, trốn cũng không trốn thoát! Về phần thực lực của hắn... Yên tâm đi, mỗi một Kiếm Thị đều có sức chiến đấu Hoàng cảnh viên mãn giới vực nhất phẩm, bốn cái liên thủ, thực lực sẽ vượt qua Hoàng cảnh viên mãn! Loại lực lượng này, ta cũng không đở nổi, giết hai người ngoại lai, không có bất cứ vấn đề gì!

Đại Tế Ty nói.

- Vậy thì tốt!

Nghe được hắn nói, thanh niên nở nụ cười................

Đi ra Kiếm Trì, Nhiếp Vân duỗi người, thở ra một ngụm trọc khí.

Mặc dù trong Kiếm Trì có Lục Hi Lệnh để cho hắn miễn đi không ít phiền toái, nhưng vô số kiếm khí kiếm ý chèn ép, vẫn để cho hắn tâm thần tổn hao nhiều.

Ngồi ở tại chỗ điều tức một hồi, cảm thấy tinh thần khôi phục, lúc này mới bay đi.

- Nhiếp Huynh...

Mới vừa bay lên, liền nghe được một tiếng gọi vang lên, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Siêu bay tới.

- Ân? Ta tiến vào Kiếm Trì bao lâu? Không có phát sinh chuyện gì chứ?

Nhiếp Vân nhìn tới.

Trong Kiếm Trì không có nhật nguyệt, không phân rõ rốt cuộc trải qua bao lâu, mặc dù hắn cảm giác đi vào thời gian không lâu, nhưng không biết cụ thể.

- Đã qua một ngày...

Lục Siêu nói.

- Một ngày?

Nhiếp Vân gật đầu.

Quả thế, ở hắn cảm giác, nhiều nhất nửa ngày, kết quả lại qua một ngày, may mắn không có ở bên trong lâu, nếu không, bỏ lỡ thời gian tiến vào nội cốc, muốn khóc cũng không kịp.

- Kiếm Trì có vô số kiếm ý đời trước, đợi thờì gian quá dài, không những không có lợi, còn sẽ đối với người tạo thành tổn thương cực lớn! Nếu ngươi không ra, ta sẽ đi vào tìm!

Lục Siêu cười nói.

Mặc dù Kiếm Trì có lợi cho rèn luyện Kiếm Đạo, nhưng cũng có chỗ xấu.

Giống như ở Kiếm Linh sơn leo núi, vật hỗn độn quá nhiều, sẽ để người bị lạc mình, không tìm được con đường chính xác.

Đợi thời gian càng dài, tình huống như vậy càng rõ ràng.