Vô Tận Đan Điền

Chương 3147: Chém giết Ám Minh tông chủ




Hắn phun máu tươi, Ám Minh tông chủ nhìn về phía tông chủ Đồ Vân Tông với ánh mắt tàn nhẫn.

Nếu như động tác của hắn nhanh hơn và dùng toàn lực ngăn cản, Họa Trung Tiên khẳng định không có vấn đề, rất rõ ràng gia hỏa này không xuất toàn lực.

Ba đại bảo vật dung hợp, đổi lại bình thường muốn tách ra khẳng định rất khó, hơn nữa chính mình đạt được, không có khả năng buông tay, tông chủ Đồ Vân Tông cũng nhìn ra điểm này, muốn mượn cơ hội chia lìa bảo vật ra ngoài, một lần nữa khống chế chí bảo tông môn của mình.

Đáng giận!

Trong nội tâm mắng thầm nhưng hắn không dám trở mặt với tông chủ Đồ Vân Tông, cũng không có thời gian cho hắn, bởi vì hắc long đã tới trước mặt hắn, hắc long phá không bay tới đầu của hắn.

Diệu Âm tiên tử lại điều khiển hắc long tấn công về phía trước!

- Tới đây cho ta!

Đúng như Ám Minh tông chủ đoán, nội tâm tông chủ Đồ Vân Tông thật sự suy nghĩ như thế.

Bảo vật tông môn sao có thể dễ dàng tặng người? Nhìn thấy Nhiếp Vân ném Họa Trung Tiên ra ngoài, hắn biết rõ cơ hội tới, không có thi triển toàn lực và để Họa Trung Tiên đụng bay bảo vật và thừa cơ lấy lại.

Ầm ầm ầm!

Bức họa trên không trung cuộn tròn và thoát khỏi Ám Minh tông chủ khống chế, dù sao cũng là chí bảo Đồ Vân Tông, nghe được tiếng la liền bay tới, lúc này rơi vào trong tay Đồ Vân tông chủ.

- Ám Minh tông chủ, Đồ Vân Tông của ta có việc, ta cáo từ trước, ngày khác lại tụ họp... Như Dạ Tông chủ, chuyện trước kia ta không có biện pháp, xin hãy tha thứ, về sau ân oán giữa Tiên Âm Tông và Ám Tinh Tông, Đồ Vân Tông chúng ta không nhúng tay vào...

Sau khi bắt lấy Họa Trung Tiên, Đồ Vân tông chủ thở ra một hơi, thân ảnh xoay người rời đi.

Trước mắt chính là vũng nước đục, hắn không có ý định xen vào nữa.

- Ngươi...

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa Ám Minh tông chủ tức chết.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới đường đường nhất tông chi chủ, thời khắc mấu chốt lại quay đầu bỏ chạy.

Bên này sinh ra biến cố liên tiếp, bên kia Mặc Hư tông chủ tấn công Nhiếp Vân cũng không ngốc, dường như hai người đã sớm kế hoạch tốt, Đồ Vân Tông tông chủ đào tẩu thì hắn cũng xoay người bắt lấy Xuân Thu Bút và bay đi thật nhanh.

Hắn cũng xem như nhìn ra, hiện tại giúp Ám Minh tông chủ tiêu diệt Tiên Âm Tông, gia hỏa này sớm muộn gì cũng đối phó mình, Tiên Âm Tông chiến thắng, hắn khẳng định cũng không chiếm được chỗ tốt, nếu đã như thế không bằng rời đi..

Thấy hai vị tông chủ đào tẩu, Nhiếp Vân vốn kinh ngạc sau đó hiểu ra.

Không phải hai người này sợ chết, mà là biết xem xét thời thế!

Họa Trung Tiên vừa ra, Đồ Vân Tông tông chủ không trốn đi, như vậy chí bảo của hắn sẽ bị thôn phệ, như vậy hắn sẽ làm mất chí bảo, lại không có khả năng tìm về!

Mà Họa Trung Tiên của mình thành công, uy lực đại tăng, đến lúc đó lại cầm tiêu hợp tấu, cho dù ba người bọn họ liên thủ cũng không có khả năng thắng.

Thật thất bại... Không cần nghĩ, bọn hắn nhất định sẽ chết ở chỗ này, gây chuyện không tốt tông môn cũng sẽ bị Tiên Âm Tông tiêu diệt, đây là chuyện không có biện pháp, dù sao cũng là bọn họ trêu chọc đối phương trước.

Hiện tại đào tẩu thì khác, tương đương bán cho Tiên Âm Tông chỗ tốt, cho dù cuối cùng chiến thắng cũng sẽ không uổi tận giết tuyệt!

Ám Minh tông chủ cuối cùng chiến thắng, cùng lắm xin lỗi là được, lại nói không có mất chí bảo, đối phương muốn ra tay đối phó bọn họ cũng không dễ dàng.

Cho nên hai người trực tiếp đưa ra lựa chọn rời đi.

- Hừ, chúng bạn xa lánh, ta xem ngươi làm sao ngăn cản được nữa.

Những ý niệm này xuất hiện trong đầu thật nhanh, Nhiếp Vân không hề nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn sang Ám Minh tông chủ, bàn tay vung lên, Họa Trung Tiên của hắn áp xuống đối phương, cùng thời khắc đó có tiếng tiêu vang lên, âm thanh như kim thiết giao thoa và dung hợp cùng táng long ngâm của Diệu Âm tiên tử.

Theo lý thuyết khúc táng long ngâm này không thể phối hợp với nhạc khúc nào khác, bởi vì quá mức hung mãnh, âm nhạc bình thường rất khó dung hợp.

Vừa vặn tiêu phổ của Lăng Thiên có một khúc tương xứng.

Về phần thủ khúc này là Lạc Á tiền bối liên hợp với tổ sư Tiên Âm Tông sáng tác, có lẽ có nguyên nhân khác mà bọn họ không biết, chỉ biết hợp tấu với nhau sẽ gia tăng uy lực.

Đinh đinh đinh!

Ô ô ô!

Quả nhiên hai thủ khúc vừa dung hợp, dòng sông đại đạo biến mất lúc trước liền biến thành hai cự long một đen một trắng xuyên qua dòng sông, đồng thời lao tới đánh một trảo vào Ám Minh tông chủ.

- Không...

Đồng tử co rụt lại, Ám Minh tông chủ muốn phản kháng lại phát hiện không có chút lực lượng nào, gương mặt hắn đầy hoảng sợ và lực lượng thân thể biến hóa, hắn cũng hóa thành một đám tro bụi.

Leng keng!

Bàn cờ lơ lửng trên không trung không có người khống chế nên rơi xuống đất nghe thanh thúy.

- Đây là đồ tốt!

Ống tiêu dừng lại, bàn tay Nhiếp Vân vươn về phía trước, hắn cầm bàn cờ vào trong tay và thu vào nạp vật thế giới.

Bảo bối cùng cấp bậc với Tiêu Vĩ Cầm khẳng định trân quý khó lường, trước mặc kệ chiến đấu như thế nào, kiếm một kiện là một kiện.

Diệu Âm tiên tử:...

Như Dạ Tông chủ:...

Nhìn thấy động tác của hắn, tất cả mọi người im lặng một hồi.

Nói nhảm, người nào không biết đây là bảo bối... Ngươi nói cũng không nói liền thu nó đi.

Các nàng cũng biết, nếu như không phải thiếu niên này vào nguy cấp ra tay, Tiên Âm Tông đã bị diệt sạch, phần ân tình này không phải một kiện bảo vật có thể hoàn lại, lại nói chém giết Ám Minh tông chủ cũng có công lao của hắn, đoạt chiến lợi phẩm không gì đáng trách, cho nên tất cả đều mở một con mắt nhắm một con mắt, không nói thêm gì nữa.

Còn có một bộ phận nguyên nhân, đó là cho dù muốn ngăn cũng không ngăn được.

- Sư phụ...

- Đại sư tỷ...

Ám Minh tông chủ tử vong, những người còn lại bỏ chạy như chim thú chạy trốn, nhìn thấy địch nhân rời đi, Như Dạ Tông chủ, Diệu Âm tiên tử đồng thời cảm thấy thể xác và tinh thần hụt hẵng và bất tỉnh.

Hai người vừa rồi đều bị thương nặng, toàn bộ bằng vào ý niệm duy trì thân thể, luc các nàng không có động lực kiên trì cho nên không chịu nổi.

- Các nàng không có chuyện gì, có ta ở đây không chết được đâu.

Lấy đi bàn cờ, Nhiếp Vân cũng cảm thấy xấu hổ, thấy hai người hôn mê, hắn đi qua xem xét và nói một câu.

Như Dạ Tông chủ chỉ bị trọng thương bình thường và thoát lực, trị liệu vô cùng đơn giản, thời gian không lâu liền tỉnh lại, về phần Diệu Âm tiên tử thi triển táng long ngâm có tai họa trong mắt kẻ khác vô cùng khủng bố nhưng trong mắt hắn không xem vào đâu.