Vô Tận Đan Điền

Chương 3121: Vọng Nguyệt Cung




- Sư tỷ, ngươi trở lại!

- Ngươi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, bên ngoài thế nào? Có phải thú vị như trong truyền thuyết hay không?

- Sư tỷ, ngươi lần này trở lại trong bao lâu?

- Ta nghe nói ngươi đi tìm người tri âm cầm tiêu hợp tấu chẳng lẽ lại tìm được...

Đàn cổ vừa bay xuống, một đám nữ tử líu ríu vây tới, sau khi Nhiếp Vân đi ra khỏi đàn cổ thì ách lại, cả đám kỳ quái nhìn hắn.

- Gia hỏa rất đẹp trai.

- Tu vi có hơi thấp, hơn nữa còn trẻ tuổi!

- Sư tỷ, tại sao khẩu vị của ngươi lại như vậy? Tìm người nhỏ như thế trở về?

- Chẳng lẽ là con riêng của ngươi ở ngoài sao?

Trầm mặc một lát, lần nữa xôn xao.

Nghe được những lời này, Nhiếp Vân cảm thấy im lặng.

Khó trách nói ba nữ nhân sẽ thành cái chợ, lúc này có hơn mười nữ nhân không ồn ào mới là chuyện lạ.

Còn nữa... Con riêng... Đây là cái gì?

- Ít ở đó già mồm!

- Có thời gian thì quay về luyện cầm đi.

- Bằng không khảo hạch năm nay ta sẽ nói với sư phụ bảo các ngươi đi vào hồng trần, không đạt được tiếng đàn hòa minh, toàn bộ trừng phạt.

Nghe được nói Nhiếp Vân là con riêng của mình, Diệu Âm tiên tử cũng tức giận không nhỏ, đám sư muội này thật sự quá phận... Nàng còn là hoa cúc đại cô nương đấy, làm gì có hài tử?

- Không đạt được tiếng đàn hòa mình sẽ phạt? Sư tỷ ngươi quá ác a!

- Cả Tiên Âm Tông chúng ta có thể đạt tới tiếng đàn hòa minh, tăng thêm ngươi cũng chỉ có bảy, tám người, mặt khác đều là những lão gia hỏa sống không biết bao nhiêu năm, sư tỷ, ngươi muốn chơi chết chúng ta mà.

- Sư tỷ, chúng ta sai rồi...

Nghe được tiếng đàn hòa minh, lúc nãy còn líu ríu không dứt, ngay sau đó suy sụp và ánh mắt ai oán.

Nhìn biểu lộ của các nàng, Nhiếp Vân mỉm cười.

Những cô gái trước mặt đều là những mỹ nhân trong trăm có một, nhiều người đứng chung một chỗ làm phong cảnh chung quanh ảm đạm thất sắc.

Có đôi khi mỹ nhân làm người ta đau đầu, giống như trước kia cứ líu ríu, đổi lại là hắn, trừ đào tẩu không có đường khác, quả nhiên Diệu Âm tiên tử lợi hại, nói câu đầu tiên làm các nàng tịch ngòi.

- Được rồi, sư phụ ở đâu? Lần này ta trở lại tìm nàng có việc.

Thấy mọi người không hề nói nhảm, Diệu Âm tiên tử hỏi.

- Sư phụ nàng lão nhân gia đang ở Vọng Nguyệt Cung...

Một nữ tử trả lời.

- Vọng Nguyệt Cung? Sư phụ lão nhân gia đang bế quan?

Diệu Âm tiên tử sững sờ một lúc.

- Chúng ta cũng không biết, sư phụ lão nhân gia đoạn thời gian trước trở lại vẫn ở trong Vọng Nguyệt Cung, chưa bao giờ đi ra ngoài, khảo hạch lần trước còn do Lạc Anh sư tỷ chủ trì.

Nữ tử lúc trước lên tiếng.

- Ân? Lần trước ta trở lại đã sớm đưa tin cho nàng, còn nhìn thấy nàng... Tại sao vẫn ở lại trong Vọng Nguyệt Cung?

Đôi mắt Diệu Âm tiên tử mang theo khó hiểu.

Vọng Nguyệt Cung là nơi tông chủ Tiên Âm Tông bế quan, sư phụ nàng chính là tông chủ hiện tại.

Dựa theo tu vi của sư phụ, trừ phi tìm được cơ hội tốt, rất ít trường kỳ bế quan, hơn nữa cho dù bế quan, môn hạ đệ tử không có khả năng không biết, tại sao nàng chỉ ở lại trong Vọng Nguyệt Cung, nàng đang làm cái gì?

Lại nói nửa tháng trước nàng đưa tin trở về, lúc đó sư phụ cũng không có vấn đề gì.

- Chúng ta cũng không biết, sư phụ không nói cái gì, chúng ta không dám quấy rầy.

Nữ tử nói chuyện lắc đầu mờ mịt.

- Được rồi, đừng ở nơi này nói nhảm nữa, đi luyện cầm đi, chờ ta làm xong công việc sẽ kiểm tra tiến độ của các ngươi, nếu như tiến độ không đạt được yêu cầu của ta, xem ta giáo huấn thế nào.

Diệu Âm tiên tử hừ một tiếng, thân thể mềm mại tiến lên một hướng.

Nghe nàng nói như vậy các nữ tử vốn cao hứng sau đó xụ mặt xuống, không còn hưng phấn như lúc trước nữa, cả đám quay người rời đi.

- Không nghĩ tới ngươi làm sư tỷ còn rất uy nghiêm đấy.

Những người này rời đi, Nhiếp Vân thở ra một hơi, theo sát sau lưng Diệu Âm tiên tử và cười cười.

Không nhìn ra nàng còn có mặt uy nghiêm như thế, câu nói đầu tiên làm những nữ tử này không dám nói nhảm.

- Ta là đại sư tỷ Tiên Âm Tông, thời điểm ỏ trong tông môn đã thay thế sư phụ dạy cầm đạo cho các nàng, dạy bọn họ tri thức, đương nhiên bọn họ sợ ta.

Diệu Âm tiên tử nói.

Nhiếp Vân gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.

Hai người một trước một sau đi tới cung điện trên sườn núi.

Không thể không nói người tu kiến và lựa chọn vị trí cho Tiên Âm Tông có ánh mắt rất tốt, tòa cung điện này hùng vĩ mà phiêu dật làm cho người ta có cảm giác tiên cảnh, nhìn từ xa đình đài lầu các xanh biếc, yên tĩnh xinh đẹp, nung đúc tâm tính.

Trước cung điện là vách núi, tại đó có một bình đài lớn cao vút trong mây, đứng ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn cảnh của tông môn.

- Đây là Vọng Nguyệt Đài, ban đêm nguyệt quang chiếu xuống bao phủ bệ đá, nó tạo cho người ta cảnh tượng như thật như huyễn, đặc biệt xinh đẹp!

Diệu Âm tiên tử nhìn theo ánh mắt của hắn vừa cười vừa nói.

- Nơi tốt!

Nhiếp Vân gật đầu.

Chỉ liếc mắt nhìn, hắn cũng biết thiết kế Vọng Nguyệt Đài này vô cùng xảo diệu, đứng phía trên như trăm hoa đua nở, sẽ cho người ta cảm giác ảo diệu.

- Diệu Âm, ngươi trở lại!

Hai người đang nói chuyên với nhau, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

- Sư phụ...

Nghe được tiếng nói, thân thể Diệu Âm tiên tử biến mất và xuất hiện ở phía trước.

Nhìn phương hướng nàng đi, một nữ tử cung trang đang đi ra khỏi Vọng Nguyệt Cung, bộ dáng bốn mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, tuế nguyệt không lưu lại chút gì đó trên dung nhan của nàng, làn da trắng bóng như trứng gà.

- Sư phụ, đây chính là người tri âm mà ta nói lúc trước, ta dẫn hắn tới nơi này...

Thấy khí sắc của sư phụ hoàn hảo không có bất cứ vấn đề gì, Diệu Âm tiên tử thở ra một hơi, cảm thấy vừa rồi chính mình quá nhạy cảm, nhịn không được tươi cười, giới thiệu Nhiếp Vân.

- Ân!

Nữ tử cung trang gật gật đầu nhìn qua.

Thời điểm nàng nhìn Nhiếp Vân, hắn cũng nhìn nàng.

- Ân?

Chỉ liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân cau mày lại, hắn như nhìn ra cái gì đó và trầm mặc không nói.

- Quả nhiên khí độ bất phàm!

Không có phát hiện Nhiếp Vân khác thường, nữ tử cung trang nhìn thiếu niên sau đó âm thầm gật đầu.

Nàng thân là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, lại là nhất tông chi chủ, trên người đã có rất cường khí độ, nhất cử nhất động, đều cho người một loại đầm đặc áp bách.

Tuy thiếu niên trước mắt là Vương cảnh viên mãn, khoảng cách Hoàng cảnh còn một khoảng cách rất lớn, nhìn thấy chính mình không kiêu ngạo không siểm nịnh, thần sắc không thay đổi, chỉ phần định lực này không phải người bình thường có thể làm được.