Vô Tận Đan Điền

Chương 3042: Bạch Thủ Y Thánh




- Nói bậy bạ gì đó, Diệp Đào thiếu gia tham ăn cơm của ngươi sao? Nói đùa gì vậy, người ta có thể nhìn trúng đồ ăn tại Thiên Thủy Gian hay sao có lẽ muốn ra ngoài xem cái gì đó, không biết Diệp Đào thiếu gia vừa ý nhà ai? Có thể dẫn chúng ta đi cùng hay không...

Sau lưng thanh niên hoa phục là một đám người cười nói châm chọc.

Xem ra cũng đều là đệ tử gia tộc, thân phận không kém gì Diệp Đào thiếu gia, nếu không tuyệt đối không có ngữ khí nói chuyện như thế.

- Diệp Minh Thành, ngươi làm ta bị thương, về đến gia tộc ta sẽ tìm công đạo.

- Hiện tại ta có khách quý, không muốn nói nhảm với ngươi, lập tức tránh ra.

Ánh mắt của hắn nhìn sang đám người kia, Diệp Đào thiếu gia khoát tay lên tiếng.

Hắn tên Diệp Đào, người kia là Diệp Minh Thành, xem ra là ân oán trong nội bộ gia tộc, hơn nữa nói đến bị thương, có lẽ thương thế là do gia hỏa này bàn tặng.

Khó trách nghe Liễu Hạo nói xong liền không đi vào đã muốn rời đi, xem ra lần trước ăn thiệt thòi lớn, hơn nữa hiện tại thương thế còn chưa tốt nên không phải đối thủ, so với chịu nhục còn không bằng tránh đi.

- Khách quý? Là hồ bằng cẩu hữu ở đâu? Hai người này sao?

Diệp Minh Thành quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân và Minh Tân đại sư, ánh mắt lóe lên:

- Diệp Đào, ta cảnh cáo ngươi, ít kết giao với kẻ không đứng đắn trở về, tránh phá hư bầu không khí trong gia tộc.

- Ngươi nói cái gì? Ai là không đứng đắn người?

Diệp Đào thiếu gia còn chưa nói gì, đệ tử theo sau Minh Tân đại sư đã mất hứng, hắn tiến lên phía trước, ánh mắt mang theo sát khí.

- Sư phụ ta là Minh Tân đại sư, là y sư lợi hại nhất Hoang Nguyên Cổ thành, mặc kệ ngươi là thiếu gia nhà ai, lập tức xin lỗi cho ta!

- Nếu không chúng ta sẽ không bỏ qua.

Bách Hành các mặc dù chỉ là y quán, với thanh danh của Minh Tân đại sư, người tới trị liệu không giàu cũng quý, rất nhiều đại nhân vật đều xem hắn như thượng khách, đối phương trừ thân phận tôn quý cũng bỏ đi, nhưng ở Hoang Nguyên Cổ thành, ai không không bán mặt mũi cho đại sư.

Dám trực tiếp mở miệng nói Minh Tân đại sư là người không đứng đắn, tên đệ tử này không chịu được.

- Minh Tân đại sư? Y sư lợi hại nhất? Khẩu khí quá lớn nha.

Nghe được cái tên Minh Tân đại sư, Diệp Minh Thành cũng không thèm để ý, hắn cười lạnh sau đó nói:

- Đó đã là chuyện quá khứ, có Triệu Nguyên đại sư tại đây, thanh danh đệ nhất y sư của Hoang Nguyên Cổ thành không thuộc về ngươi nữa.

- Triệu Nguyên đại sư? Nơi nào đến Triệu Nguyên đại sư? Tại sao ta chưa từng nghe qua...

Đệ tử Minh Tân đại sư sững sờ.

Hắn còn chưa dứt lời, Minh Tân đại sư đã kéo hắn sang một bên, cau mày nói:

- Ngươi nói... Chẳng lẽ là Triệu Nguyên đại sư ở Bạch Nhạc sơn?

- Ha ha, không nghĩ tới ta không bước ra khỏi nhà nhiều năm như vậy còn có người nhớ rõ tên ta.

Vừa dứt lời, tiếng cười lớn vang lên, ngay sau đó một trung niên đi ra khỏi Thiên Thủy Gian.

- Bạch Nhạc Sơn Triệu Nguyên? Tại sao Diệp Minh Thành có thể đi cùng hắn?

Diệp Đào thiếu gia vốn không quan tâm Triệu Nguyên đại sư gì đó, ghe ba chữ Bạch Nhạc sơn liền biến sắc.

- Rất nổi danh sao?

Nhiếp Vân nhìn sang.

- Ân, rất nổi danh!

- Hắn được gọi là Bạch Thủ Y Thánh đôi bàn tay trắng noãn như ngọc, truyền thuyết hắn đã từng chữa thương cho cường giả Đại Đế, là một trong mười y sư nổi danh nhất trong loạn tinh vực... Nhưng người này không rời khỏi loạn tinh vực, tại sao đi cùng Diệp Minh Thành chứ?

Diệp Đào thiếu gia truyền âm tới, đồng thời cảm thấy kỳ quái.

Bạch Thủ Y Thánh Triệu Nguyên, tuy nói không phải danh chấn thiên hạ nhưng có thể nói là hào kiệt một phương, loại người này có cao ngạo của mình, tại sao đi cùng Diệp Minh Thành đến Hoang Nguyên Cổ thành?

- Ngươi chính là Minh Tân đại sư? Xem cũng được, cũng đúng, Hoang Nguyên Cổ thành chỉ là tiểu đảo mà thôi, thực lực như ngươi gọi là đệ nhất cũng không có gì, chỉ có điều... Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, bên ngoài rất lớn, không cần thiết làm ếch ngồi đáy giếng!

Triệu Nguyên đại sư liếc mắt nhìn Minh Tân đại sư, ngôn ngữ không khách khí.

- Ngươi...

Không nghĩ tới đối phương không khách khí như vậy, nói chuyện thật khó nghe, sắc mặt Minh Tân đại sư khó coi.

Bất kể nói thế nào hắn cũng là y sư, cũng nên tôn trọng lẫn nhau, trực tiếp dùng lời lẽ châm chọc như thế này là quá phận.

- Chỉ sợ gia hỏa này muốn chứng minh giá trị với Diệp Minh Thành!

Nhìn mọi việc vào trong mắt, Nhiếp Vân cau mày nói thầm.

Chỉ sợ Diệp Minh Thành đưa ra hứa hẹn cực lớn với Triệu Nguyên, cho nên hắn mới đồng ý rời khỏi hang ổ loạn tinh vực.

Diệp Minh Thành cũng muốn hắn chứng minh giá trị của mình, hơn nữa cần đá kê chân mới có thể nổi bật, vì vậy... Minh Tân đại sư nằm cũng trúng đạn.

- Chẳng lẽ ta nói sai?

Triệu Nguyên đại sư cười cười.

- Hoang Nguyên Cổ thành chỉ là tiểu đảo, nhân khẩu không lớn lắm, Minh Tân ta cũng không phải người không có bản lĩnh, bằng vào đồng hành nâng đỡ, Triệu Nguyên đại sư nói như vậy quá phận rồi.

Minh Tân đại sư cố nén tức giận.

Bàn về y thuật hắn tự hiểu lấy mình, có thể được xưng đứng đầu tại Hoang Nguyên Cổ thành là nhờ vào thực lực, nhưng Bạch Nhạc núi Triệu Nguyên nói hắn là ếch ngồi đáy giếng là sỉ nhục hắn.

- Nếu như Minh Tân đại sư cảm thấy ta ang vũ nhục ngươi, cũng có thể, ta có thể tùy thời tiếp nhận khiêu chiến y đạo của ngươi.

Triệu Nguyên cười cười.

- Nếu ngươi thua, danh xưng đệ nhất y sư Hoang Nguyên Cổ thành phải xóa đi, hơn nữa... Lập tức cút khỏi mắt ta, không cho phép xuất hiện trước mặt ta, dám hay không dám?

Khiêu chiến y đạo là y sư không phục nhau nên tổ chức quyết đấu công bằng, cũng như vòng tay y đạo của Nhiếp Vân, nó khảo nghiệm y sư lý giải y đạo, phát huy y thuật, giải quyết bệnh tình.

Y đạo dùng cứu người làm chủ, cũng không phải là sát phạt chiến đấu, trừ phi có thâm thù đại hận hoặc là tranh giành mặt mũi, bằng không rất ít người dùng.

Triệu Nguyên mới mở miệng đã khiêu chiến y đạo, tương đương tranh giành khí phách, trực tiếp tăng lên một độ cao.

Lúc này Minh Tân đại sư không khiêu chiến chẳng khác nào tài nghệ không bằng người, bị vũ nhục trần trụi, mà khiêu chiến, một khi thua thanh danh sẽ quét rác.

Có thể nói, Triệu Nguyên một câu khiêu chiến y đạo đã bức Minh Tân đại sư vào tuyệt lộ, đáp ứng sẽ phải khiêu chiến, không đáp ứng cũng phải khiêu chiến!

Đây cũng không phải là vấn đề danh tiếng, mà là liên lụy tới một vị y tin tưởng và khẳng định vào kỹ năng của mình.