Rất nhiều người có bệnh nhưng sau khi không tra ra chứng bệnh liền hoảng sợ không chịu nổi một ngày liền chết đi, một khi tra ra lại sinh long hoạt hổ, không bao lâu khỏi bệnh.
Tạo tin tưởng cho người bệnh trên thực tế là phải có lòng tin vào mình, điểm này hắn cũng hiểu được, thiếu niên có thể làm, muốn không bội phục cũng không được.
- Đại sư, là ta tâm tiểu nhân, kính xin trách phạt!
Liễu Hạo tiến lên.
Vừa rồi thiếu gia vào phòng hắn còn uy hiếp Nhiếp Vân, lúc này thiếu gia hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, giải độc thành công, hắn cũng tiến lên xin lỗi.
- Liễu Hạo, xảy ra chuyện gì?
Thiếu gia nhướng mày.
Thầy thuốc trước mắt là người nhìn ra độc mà Minh Tân đại sư không nhìn ra, hơn nữa còn giải độc, y đạo cao siêu làm người ta thán phục, loại người này có cơ hội phải lôi kéo, không thể đắc tội.
Chính bởi vì như thế, nghe được thuộc hạ đắc tội đối phương cho nên mất hứng.
- Không có gì, là hắn hộ chủ sốt ruột, suy nghĩ này vô cùng bình thường, thiếu gia không nên quan tâm.
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Đối phương có thể nói ra lời này, nói rõ trung thành, dù sao phương thuốc của mình quá hoang đường.
Có lẽ cũng chỉ có loại thiếu gia có tâm tính thông suốt như vậy mới thừa nhận, đổi lại người bảo thủ tình nguyện chết cũng không mất tiết tháo, cho dù biết chữa khỏi cũng không làm.
- Còn không tạ ơn Nhiếp Vân đại sư!
Thiếu gia cũng hiểu thuộc hạ làm gì, cũng biết tên Nhiếp Vân cho nên quát lớn một câu.
- Không cần!
Độc trên người thiếu gia đã giải hết, cho dù hắn suy yếu không không đáng ngại, cũng nên cáo từ.
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
- Đại sư chớ sốt ruột, dù sao hôm nay không còn sớm, tất cả Truyền Tống Trận đã đóng lại, nếu như không chê, hai vị đại sư nể tình, tại hạ làm chỉ mời một bữa rượu được chứ?
Nghe hắn phải đi, thiếu gia vội vàng ngăn lại.
Người này có y thuật cao minh như vậy, ngay cả Minh Tân đại sư cũng khen không dứt miệng, nếu như gia tộc có một người như thế, về sau kẻ nào muốn hại hắn cũng không dễ dàng.
Nói thật, tuy gia tộc của bọn họ có mấy thầy thuốc nhưng còn không bằng Minh Tân đại sư, cho nên càng kém xa người này.
- Việc này...
Nghe nói như thế, lại nhìn sang vị thiếu gia này, Nhiếp Vân làm sao không biết hắn nghĩ gì, trong nội tâm khẽ động nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!
Vị thiếu gia này tiện tay có thể xuất ra nhiều thần thạch như thế, khẳng định gia thế bất phàm, đang lo làm thế nào ngồi Truyền Tống Trận, nếu có thể đạt được hắn trợ giúp thì tốt nhất.
Vừa rồi sở dĩ ra tay cũng ôm suy nghĩ này, nói cáo từ trên thực tế là lấy lui làm tiến, lúc này đối phương gọi lại thì hắn cầu còn không được.
- Minh Tân đại sư không nên từ chối.
Nghe hắn đáp ứng, thiếu gia thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Minh Tân đại sư.
- Hôm nay y quán đã đóng cửa, dù sao cũng không có việc gì, ta vừa vặn có mấy nghi nan tạp chứng, một ít vấn đề khó hiểu muốn thảo luận với Nhiếp Vân Tiểu ca một chút, cho nên... Không khách khí!
Minh Tân đại sư cười nói.
- Vậy là tốt rồi, Liễu Hạo, đi Thiên Thủy Gian đặt phòng, chúng ta sẽ đi qua.
Thiếu gia phân phó.
Thiên Thủy Gian là quán rượu tốt nhất Hoang Nguyên Cổ thành, cũng là đắt tiền nhất, mỗi khi tới đây tiêu phí cũng cần ít nhất âấy trăm thần thạch, nếu không có đủ thực lực sẽ không dám đi, ngay cả Minh Tân đại sư là người có danh vọng trong cổ thành, một năm chỉ đi hai lần mà thôi.
- Hai vị đại sư hơi chờ một chút, ta thu thập sau đó tới ngay.
Liễu Hạo đi đặt phòng, thiếu gia đi vào trong tĩnh thất, thời gian không dài hắn như biến thành người khác, đổi một thân sạch sẽ quần áo, thương thế đã tốt hơn rất nhiều, từ trong ra ngoài sinh ra biến hóa lớn.
Trước khi uể oải sắp chết, hiện tại tinh khí mười phần, lại khôi phục tự tin và phong phạm của đệ tử đại gia tộc.
- Nội tình gia tộc người này rất hùng hậu.
Nhiếp Vân cảm khái.
Người này đã giải độc nhưng thương thế vẫn không nhẹ, chỉ hơn mười phúc đã khôi phục một nửa, nhất định đã phục dụng dược vật nào đó.
Hắn lý giải về y đạo không kém, biết rõ cũng không có gì, đối phương có thể tiện tay xuất ra, gia thế không đơn giản.
- Hai vị đại sư, mời!
Thiếu gia đi trước, ba người ra ngoài.
Về phần nữ tử giải độc giúp hắn, vị thiếu gia này chắc hẳn đã có an bài, một nữ tử thanh lâu lấy về nhà là chuyện không thể nào, nhưng bảo vệ nàng cả đời áo cơm không lo quá đơn giản.
Thiên Thủy Gian cách y quán của Minh Tân đại sư không xa, đi vài phút là tới.
Nơi này nhìn cũng không quá huy hoàng, còn kém quán rượu của thành Hồng Hà một chút nhưng bởi vì vịt rí địa lý nên têu phí gấp mấy chục hoặc cả trăm lần các nơi khác.
- Thiếu gia...
Mới vào trong quán, Liễu Hạo đã chào đón, lại nói nhỏ bên tai hắn vài câu, vị thiếu gia này híp mắt.
- Hai vị đại sư, nơi này có người ta không muốn gặp, đề phòng chọc ra chuyện mất hứng, hay là chúng ta đổi nơi khác đi!
Trầm tư một lát, thiếu gia quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, Minh Tân đại sư, vẻ mặt áy náy.
- Khách theo chủ!
Nhiếp Vân cũng từ vẻ mặt của hắn nhìn ra vấn đề, cười nhạt một tiếng nhưng không nhiều lời.
Đáp ứng ăn cơm với vị thiếu gia này là muốn nhờ đối phương để sử dụng Truyền Tống Trận, thuận lợi tiến vào Phổ Thiên lĩnh... Chuyện này rất đơn giản, ít va chạm cũng tránh được phiền toái.
- Ta cũng không sao cả!
Minh Tân đại sư gật đầu nói.
Đối với hắn mà nói, ăn cơm cũng không phải trọng yếu nhất, trọng yếu là ăn cùng với ai.
Người trẻ tuổi kia có y thuật cao minh, nên hảo hảo kết giao một chút, nếu đối phương không ngại thì hắn cũng không có gì phải ngại.
- Vậy thì phiền toái hai vị đại sư...
Thấy hai người không có mất hứng, thiếu gia thở ra một hơi, lúc này hắn đi ra ngoài.
- Diệp Đào, tại sao tới Thiên Thủy Gian mà không ăn cơm đã đi? Chẳng lẽ gần đây lãng phí quá nhiều nên không có tiền ăn cơm sao?
Còn chưa đi tới cửa, một giọng nói đùa cợt vang lên.
Nghe được câu này, Diệp Đào thiếu gia cau mày, hắn xoay người lại với đôi mắt lóe sáng.
Nói chuyện là thanh niên mặc hoa phục, tuổi tác không lớn hơn hắn bao nhiêu, bộ dạng lười biếng mang theo khí chất công tử nhà giàu.
- Không ăn nổi cơm tại Thiên Thủy Gian, Diệp Đào thiếu gia không đen như thế chứ, nếu không như thế này đi, qua một hồi ta gọi một bàn, mọi người cùng nhau ăn cho náo nhiêt.