Vô Tận Đan Điền

Chương 2925: Để ta đến đi!




Búng ngón tay một cái, sáu cây cờ rơi trên mặt đất, từ mặt ngoài nhìn vào, vô luận lớn nhỏ, bộ dáng khí tức, tất cả đều giống nhau như đúc, khó có thể phân biệt, đừng nói những người khác, cho dù Nhiếp Vân nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra có gì bất đồng.

- Ta cảm thấy mặc dù Hạo Viên trưởng lão thống hận Hỏa Thần tông, nhưng nếu để cho chúng ta đi vào, không thể nào đuổi tận giết tuyệt, nhất định có những biện pháp khác giải quyết, không cần phải trực tiếp giết người...

Nhiếp Vân đối với phương pháp này cũng không đồng ý, cau mày.

Dụng ý của Hạo Viên trưởng lão chính là để cho mọi người tự giết lẫn nhau, vô luận giết ai, cũng sẽ lưu lại ngăn cách trong lòng những người khác, không thể nào sống chết gắn bó, một khi trúng kế, cho dù tiến vào Họa giới, cũng rất khó chân thành hợp tác, làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt!

Cho nên hắn thấy, lúc này không phải suy nghĩ làm sao giết người, giết ai, mà là nghĩ biện pháp hiểu mục đích của đối phương, không nên hy sinh vô vị.

- Cái phương pháp này ta đồng ý!

- Ta cũng đồng ý!

- Thời gian không còn kịp rồi, nếu chờ chết, còn không bằng liều...

Nhiếp Vân lời còn chưa nói hết, liền bị mọi người cắt đứt, bốn người khác đều đồng ý ý kiến của La Hạo.

- Vậy cũng tốt...

Nghe được tất cả mọi người đồng ý, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.

Nói thật, bây giờ hắn cũng không có biện pháp tốt, nếu như Hạo Viên nói là thật, không giết chết một người, tất cả mọi người chết sạch, hắn cũng khẳng định đở không nổi!

Mặc dù phương pháp này của La Hạo có chút tàn nhẫn, nhưng là biện pháp tốt nhất trước mắt.

- Đã như vậy, mọi người rút đi!

Thấy mọi người đều đồng ý, La Hạo thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, Triệu Nhiễm:

- Hai vị sư huynh rút trước đi!

Người rút thăm tỷ lệ tương đương, nhưng người rút trước có nhiều quyền lợi chọn lựa hơn, để cho người ta cảm thấy tỷ lệ lớn hơn.

Hai người Nhiếp Vân là đệ tử hạch tâm, địa vị cao hơn bọn hắn, cho dù La Hạo không muốn, cũng chỉ có thể để cho bọn họ rút trước.

- Được!

Hai người Nhiếp Vân cũng không từ chối, đồng thời xòe tay ra, nhẹ nhàng động một cái, hai lá cờ bay vào tay từng người.

- Chúng ta cùng lúc rút!

Thấy bọn họ rút xong, đám người La Hạo bắt đầu động thủ, một lát sau liền xong, trong tay mỗi người đều có một lá cờ.

- Ta tới trước!

Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, lực lượng trong tay động một cái, lá cờ trong lòng bàn tay bể thành bụi phấn, phát ra ánh sáng màu xanh thanh thúy.

An toàn!

Đám người Triệu Nhiễm theo sát phía sau, rất nhanh sáu lá cờ tất cả đều bị bóp vỡ, lá cờ trong tay Thôi Diệu xuất hiện tia sáng màu vàng.

- Cái này...

Thấy vận khí không có đứng ở bên mình, sắc mặt Thôi Diệu lúc đỏ lúc trắng, hắn vốn có chút đần độn, lúc này càng một câu nói không ra lời.

- Thôi Diệu, nếu vận khí không ở bên ngươi, một đường huynh đệ... ngươi tự mình động thủ đi!

La Hạo hất tay áo nói.

Đã rút thăm tìm ra người nào phải chết, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mỗi một cái an ủi Thôi Diệu, tất cả đều lui về phía sau mấy bước, như sợ dính phải xui xẻo.

- Được rồi!

Thấy cử động của mọi người, ánh mắt Thôi Diệu lộ ra vẻ thất vọng.

Mới vừa rồi hắn cũng làm xong chuẩn bị phải chết, chân chính rơi vào trên người hắn, vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Dù sao, mới tiến vào Họa giới, còn không có thấy được cái gọi là bảo tàng, liền chết mất, hơn nữa còn là tự sát, đổi thành người nào cũng không tiếp thụ nổi.

- Hy vọng vị huynh đệ còn sống cuối cùng kia có thể chiếu cố tốt người nhà của ta!

Thôi Diệu do dự chốc lát, đột nhiên thét dài, bàn tay nâng lên, vỗ tới đầu của mình.

Nhìn bàn tay hắn thi triển lực lượng, đã dùng hết toàn lực, nếu bị đánh trúng, không cần suy nghĩ, tất nhiên huyết dịch tung tóe, tại chỗ tử vong.

Hô!

Bóng người chợt lóe, một bàn tay chặn lại hắn tự sát.

- Ngươi...

Thôi Diệu ngẩng đầu nhìn lên, xuất hiện ở trước mắt không phải La Hạo, mà là Nhiếp Vân sư huynh.

- Nhiếp Vân sư huynh, ngươi có ý gì?

Thấy Thôi Diệu quyết định tự sát, lại bị hắn ngăn trở, những người khác có chút mất hứng, từng cái nhìn tới, sắc mặt khó coi.

Trong sáu người chỉ có chết một cái, mới có thể đi vào Họa giới, ngươi không để cho hắn chết, thì đồng nghĩa với tánh mạng của tất cả mọi người giao phó ở trong tay người khác, đổi thành người nào cũng sẽ mất hứng.

- Không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy còn không có gặp phải nguy hiểm, chúng ta liền tự giết lẫn nhau có chút không tốt!

Nhiếp Vân lắc đầu một cái.

Mặc dù hắn đối đãi địch nhân lạnh lùng, không chút lưu tình, nhưng chân chính để cho hắn thấy người bởi vì mọi người tự sát, còn không làm được.

Cho dù rút thăm không tốt, Thôi Diệu này cũng không chút do dự trực tiếp lựa chọn tự sát, có thể nói là hán tử, không nên cứ như vậy tử vong.

- Không tốt? Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Bây giờ thời gian lập tức tới, không có biện pháp tốt, chết một người, so với toàn bộ tử vong thì tốt hơn nhiều!

La Hạo không nghĩ tới vị đệ tử hạch tâm lạnh nhạt này, sẽ ngăn trở Thôi Diệu tự sát, nhíu mày.

Đệ tử hạch tâm không phải luôn rất lạnh lùng, không để ý đệ tử nội môn chút nào sao, làm sao sẽ đột nhiên quan tâm người này tử vong?

- Không sai, một đệ tử nội môn mà thôi, nếu như hắn chết có thể giữ được tánh mạng của chúng ta, cũng coi như chết có giá trị!

Triệu Nhiễm hừ nói.

- Không để cho Thôi Diệu tự sát, chúng ta nên làm cái gì? Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?

Cốc Dương cũng không nhịn được hỏi.

- Không cần làm sao bây giờ? Ta đã nghĩ ra biện pháp...

Nhiếp Vân hừ một câu:

- Nếu như phải có một người chết, vậy thì ta đến đi!

- Sư huynh, không được, ngươi là đệ tử hạch tâm, so với ta càng trọng yếu hơn, phải chết cũng là ta chết...

Ánh mắt Thôi Diệu đỏ lên, toàn thân run rẩy.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới Nhiếp Vân sư huynh sẽ nói ra lời này, trong lòng Thôi Diệu tràn đầy cảm kích.

Hắn và đám người La Hạo nhận biết rất nhiều năm, có thể nói bằng hữu sinh tử, nhưng gặp phải tình huống không thể không hy sinh này, vẫn làm con rùa đen rúc đầu, mà vị đệ tử hạch tâm chỉ nhận biết ngắn ngủi chưa đủ một ngày này, lại mở miệng nói chết thay hắn... Loại cảm động này ấm áp cả người, để cho vành mắt hắn đỏ lên.

Không giống hắn kích động, những người khác nghe được Nhiếp Vân quyết định, tất cả đều sửng sốt.

Vị đệ tử hạch tâm trước mắt này thực lực sâu không lường được, huyết mạch tinh thuần ngay cả Triệu Nhiễm cũng kém xa, phải nói tầm quan trọng, khẳng định vượt xa Thôi Diệu.