- Ta muốn nhìn hàng một chút, quá kém, không vào mắt của ta, liền không cần nói!
Biết đối phương không phải người của đội chấp pháp, Nhiếp Vân lười nói nhiều, nhàn nhạt nói.
- Nhìn hàng... Có thể!
Cao Nhạc gật đầu, đi về phía trước:
- Mời đi theo ta!
Theo sau hắn vòng qua phòng khách, ngay sau đó thấy một hàng kiến trúc tựa như phòng giam, nhìn vào trong, lông mày của Nhiếp Vân không nhịn được nhảy lên.
Trong phòng giam đứng mấy trăm người, tuổi từ hơn hai mươi đến hơn năm mươi không đều, bị người dùng lực lượng đặc thù phong ấn lục giác, giống như một cương thi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người bị phong ấn lục giác, cho dù bị chém giết cũng không biết, còn bị coi là nô lệ bán ra... Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng chính mắt nhìn thấy, vẫn để cho hắn lên cơn giận dử.
Bất kể nói thế nào, phi thăng giả cũng là người, đối đãi như vậy, thật không khác gì súc vật cả!
Bởi vì không có ngũ giác, sinh lý bình thường cũng không biết, toàn bộ phòng giam tràn đầy mùi hôi, còn chưa tới bên cạnh, liền gay mũi khó ngửi, để cho người ta khó có thể tiến vào.
- Hừ!
Nhiếp Vân vung tay áo một cái, một làn gió mát thổi qua, mùi hôi mới trở nên tốt hơn nhiều.
- Vương cảnh trung kỳ?
Thấy hắn ra tay, Cao Nhạc theo ở phía sau đoán được thực lực của hắn, vẻ kính sợ trong lòng không có ngưng trọng như trước.
Vương cảnh trung kỳ, ở chỗ này không tính là cao thủ gì, cũng chỉ bình thường.
- Nô lệ nơi này, tùy tiện nhìn, giá cả cũng không giống nhau, bất quá tiện nghi nhất cũng phải mười vạn Hỏa Thần Tệ!
Không có kính sợ, Cao Nhạc nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều.
- Mười vạn Hỏa Thần Tệ?
Mới vừa rồi Nhiếp Vân ở phường thị quay một vòng, biết giá trị của Hỏa Thần Tệ, trong đó vật phẩm đắt tiền nhất, cũng không cao hơn một vạn, nơi này một nô lệ liền muốn mười vạn, không khỏi có chút quá cao a!
- Cái giá tiền này của chúng ta coi như tương đối công đạo, ngươi cũng biết những phi thăng giả này, đều có tiềm lực rất lớn, chỉ cần tài nguyên đủ, ai cũng không nói chính xác sau này có thể đạt tới cấp bậc gì, mười vạn Hỏa Thần Tệ đừng nói một vị cường giả Hoàng cảnh tương lai, cho dù có thể đạt tới Vương cảnh đỉnh phong, cũng đã kiếm lời lớn rồi!
Cao Nhạc giải thích.
- Lời không thể nói như vậy, giá trị cũng không thể nhìn như vậy, có thể đạt tới Vương cảnh đỉnh phong, hấp thu tài nguyên cũng không thể khinh thường!
Nhiếp Vân lắc đầu, vừa nói vừa đi về phía trước.
Bất kể giàu nghèo, trước tìm được đệ đệ lại nói!
Từng bước một đi về phía trước, những nô lệ bị phong ấn này, hiển nhiên không biết có người tới, tất cả đều đần độn đứng tại chỗ không nhúc nhích, rất nhanh hắn liền đi một vòng.
Phòng giam dài chừng bảy tám mươi thước, có mấy trăm nô lệ, mỗi một cái khí tức đều không giống nhau, giống như đến từ tiểu thế giới bất đồng.
Thực lực cũng không đồng đều, bất quá phần lớn chỉ có Chúa Tể cấp, mạnh nhất không quá nửa bước Phong Vương, cách Phong Vương còn có một khoảng cách rất lớn.
Đệ đệ ở trước khi hắn rời đi liền đạt tới Phong Vương hậu kỳ, hiển nhiên không ở nơi này.
- Thực lực của những người này quá thấp, có Phong Vương hay không?
Nhìn xong một vòng, Nhiếp Vân quay đầu hỏi.
- Phong Vương? Đùa gì thế! Loại phi thăng giả này, cho dù có thể bán ra, cũng không tới phiên ta a!
Cao Nhạc lắc đầu.
Hắn chỉ là Phong Vương sơ kỳ, cho dù mang cường giả Phong Vương đến bán ra, một khi gây chuyện, cũng không chế trụ được!
Lại nói, ở tiểu thế giới có thể đạt tới loại cấp bậc này, mỗi một cái đều là thiên tài, vạn kim khó cầu, chuyện tốt như vậy không tới phiên hắn làm a.
- Không tới phiên ngươi? Người nào đang làm?
Nhiếp Vân nghe được huyền cơ trong lời nói của hắn, hắn chỉ nói không tới phiên, mà không có nói không có.
- Đương nhiên là...
Cao Nhạc đang muốn nói, đột nhiên ngừng lại:
- Là ai làm ngươi không cần phải để ý đến, muốn mua liền mua, không muốn mua thì thôi, nô lệ Phong Vương cấp, nhất định là không có!
- Không cần ta quản? Cũng không do ngươi a!
Thấy đối phương không muốn nói, ánh mắt của Nhiếp Vân chợt lóe, cười lạnh một tiếng, thân thể động một cái, chợt bắt tới.
Lúc tiến vào, hắn đã nhìn ra, bốn phía đều là phong ấn, cho dù chiến đấu, lực lượng cũng tán dật không ra, chỉ cần tốc chiến tốc thắng, sẽ không đưa tới quá nhiều người chú ý.
- Cái gì?
Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất thủ, sắc mặt của Cao Nhạc khó coi:
- Ngươi đây là tìm chết!
Bất kể nói thế nào, hắn đại biểu đội chấp pháp bán ra nô lệ, người trước mắt này, rõ ràng không coi đội chấp pháp ra gì, không có coi tám thế lực lớn ra gì.
Bàn tay như đao nghênh đón, không khí tí tách vang dội, giống như thúy trúc tê liệt.
- Hừ!
Đối phương chỉ là Phong Vương sơ kỳ, Nhiếp Vân căn bản không cần vận dụng toàn lực, hừ một tiếng, cũng không tránh né, thân thể thoáng một cái đi tới bên cạnh, chợt quất tới.
Ba!
Con ngươi của Cao Nhạc co rụt lại, ngay sau đó cảm thấy năm ngón tay giống như bị thiết côn đánh vặn vẹo, cả người choáng váng, nặng nề đụng vào lan can, thân thể cứng còng, bất quá còn chưa chết.
- A...
Thanh niên trước mang Nhiếp Vân tới, bởi vì muốn cầm tiền giới thiệu nên không có rời đi, thấy một màn như vậy, nhất thời bị dọa sợ đến ngẩn người.
Động tác của Nhiếp Vân rất nhanh, từ xuất thủ đến đánh bay Cao Nhạc không quá nửa tức, đợi hắn kịp phản ứng muốn trốn đi đã chậm.
- Giới thiệu khách hàng, trợ Trụ vi ngược, cũng không phải thứ tốt gì, lưu lại đi!
Bàn tay vỗ một cái, thanh niên ngay cả kêu thảm cũng không kịp, đã bị đập thành nhục bính.
Người như vậy, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt gì, không biết giết hại bao nhiêu phi thăng giả, giữ lại không bằng giết.
- Nô lệ Phong Vương ở đâu? Nói chính xác, ta có thể cân nhắc cho ngươi cái thống khoái!
Chém giết thanh niên xong, đi tới bên cạnh Cao Nhạc, ánh mắt của Nhiếp Vân lạnh lùng.
Từ ánh mắt của hắn có thể thấy được, tuyệt đối nói được làm được, sẽ không nuốt lời.
- Ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Cao Nhạc run run, ánh mắt lộ ra khủng hoảng:
- Đây là khiêu khích quyền uy của đội chấp pháp...
Rắc rắc!
Lời còn chưa nói hết, một trận đau đớn thấu xương truyền tới, đùi phải giòn vang, bị đối phương đạp thành bột phấn.
- Ngươi...
Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt của trung niên trước mắt không có biến hóa chút nào, tựa như đạp nát chân của hắn như đạp nổ khí cầu, không có chút cảm xúc ba động nào.
- Ta không muốn nghe nói nhảm, trả lời vấn đề của ta...
Rắc rắc sát!
Lần nữa đạp bể chân còn lại của Cao Nhạc, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.