Cũng không phải là nàng rất sợ chết, mà là chi nhánh các nàng bây giờ chỉ có hai người, nàng sống, một ít kẻ xấu còn không dám động thủ, nhưng thật chết đi, Bích Nhi còn không có thành tài... Sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm và phiền toái!
- Thật?
Không giống Bích Lạc tiên tử, Bích Nhi tiểu thư nghe nói như vậy, thiếu chút nữa nhảy cỡn lên.
Trước nghe được đối phương không cách nào cứu chữa sư phụ, đã tràn đầy tuyệt vọng, nghe được còn có thể gia tăng mấy năm tuổi thọ, nhất thời hưng phấn khó có thể áp chế.
Mặc dù mấy năm thoáng một cái đã qua, nhưng chỉ cần có thời gian liền đại biểu có hi vọng, hoặc giả bây giờ thiếu niên không cách nào cứu chữa, mấy năm sau thì sao? Ai biết sẽ như thế nào!
- Ân, bất quá…
Nhiếp Vân dừng lại một chút.
- Bất quá thế nào?
- Bất quá, mặc dù có thể để cho tiên tử sống nhiều một đoạn thời gian, nhưng sau này còn muốn trị liệu liền khó hơn, có thể nói... Để cho ngươi kéo dài sinh mạng, tương đương với uống rượu độc giải khát, Hỏa Độc sẽ trở nên càng ngày càng đáng sợ, không khống chế được nữa!
Do dự một chút, Nhiếp Vân nói.
Hắn cũng không phải là nói bậy, mà là trải qua nghĩ cặn kẽ mới nói như vậy.
Thông qua trị liệu Hỏa Độc cho Bích Nhi, hắn biết Hỏa Độc đã có linh trí, hơn nữa không thấp!
Hỏa Độc trong cơ thể Bích Nhi còn như vậy, làm sư phụ, Hỏa Độc khẳng định càng đáng sợ hơn, một khi bốc cháy, cho dù nàng thân là cường giả Hoàng cảnh, cũng khó chống lại!
Chính vì vậy, mới suy đoán đối phương trong vòng ba tháng hẳn phải chết.
Muốn để cho Hỏa Độc trong vòng ba tháng không phát tác, cũng có biện pháp, đó chính là... để mặc, mà không phải áp chế!
Cái gọi là để mặc, trên thực tế chính là dùng thứ tốt bồi bổ Hỏa Độc, như vậy Hỏa Độc có thức ăn ngon cuồn cuộn không ngừng, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không phát tác, là có thể kéo dài sinh mạng... Chỉ bất quá làm như vậy, tương đương với lấy lương nuôi địch, cho dù tìm được phương pháp hóa giải Hỏa Độc, Hỏa Độc cũng biến thành hết sức đáng sợ, còn muốn tiêu diệt liền khó hơn!
- Không kéo dài sinh mạng, ba tháng sau Hỏa Độc cũng sẽ phát tác, nếu như có thể sống lâu mấy năm, cho dù không khống chế được, cũng tốt hơn tình huống bây giờ!
Bích Lạc tiên tử cười một tiếng.
Thái độ của nàng không khẩn trương cũng không nóng nảy, giống như nói là người khác, không có quan hệ gì tới nàng vậy.
Dù sao ba tháng sau Hỏa Độc sẽ bùng nổ, lấy lương nuôi địch cũng được, để cho Hỏa Độc trở nên càng đáng sợ hơn cũng tốt. Bất kể nói thế nào, cũng có thể làm cho sinh mạng kéo dài, đối với nàng mà nói, là chuyện tốt.
- Đã như vậy, đây là một ít đan dược, ba tháng sau tiên tử dùng một viên, sau đó hai tháng sau dùng hai viên, một tháng sau dùng một viên... Nương theo thời gian càng dài, nhất định phải cắn nuốt càng nhiều, giống như hít á phiện... Chai thuốc này tạm thời có thể đảm bảo ngươi trong hai năm bình yên vô sự!
Cổ tay lộn một cái, Nhiếp Vân lấy ra một bình ngọc.
Bình ngọc cùng thuốc bên trong đều là hắn vừa mới lợi dụng thế giới nạp vật luyện chế.
Thật ra thì cũng không có dược liệu kỳ quái gì, chẳng qua là dung hợp Hỏa Thần khí cùng Kịch Độc khí vào một chỗ làm thành.
Hai thứ đồ này, đối với Hỏa Độc có hấp dẫn trí mạng, lấy cái này hấp dẫn đối phương, có thể để cho Hỏa Độc trì hoãn thời gian phát tác!
Dĩ nhiên, nương theo Hỏa Độc càng ngày càng lớn mạnh, sức hấp dẫn của loại vật này cũng sẽ dần dần yếu bớt. Cho nên, chỉ có thể không ngừng gia tăng chất thuốc cùng rút ngắn thời gian.
- Đa tạ...
Nhận lấy bình ngọc, Bích Lạc tiên tử nhìn một cái, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt của nàng cao minh hơn Bích Nhi nhiều lắm, lập tức nhìn ra đan dược do hỏa diễm tinh thuần luyện chế thành, mặc dù trong lòng kỳ quái, lại không có hỏi ra.
Xem ra, thiếu niên trước mắt này so với nàng tưởng tượng còn lợi hại hơn, bí mật nhiều hơn.
- Ta dẫn ngươi đi cứu người!
Cất kỹ bình ngọc, Bích Lạc tiên tử không nói nhiều nữa, bàn tay động một cái, một vật hình thoi xuất hiện ở trước mặt ba người.
- Lên đi!
Nói xong, thân thể Bích Lạc tiên tử búng một cái, tiến vào vật thể hình thoi.
Mặc dù Nhiếp Vân không biết trước mắt rốt cuộc là cái gì, nhưng nhìn dáng dấp cũng có thể đoán ra, nên không do dự đi vào.
Bích Nhi cũng theo sát tới.
Vật thể hình thoi giống như một khoang thuyền, bên trong có bàn ghế, cùng với các loại vật phẩm sinh hoạt, đi tới một chỗ ngồi ngồi xuống.
- Đi thôi!
Nương theo Bích Lạc tiên tử nói, vật thể hình thoi ô… một tiếng, bắn phá trường không, từ tiểu viện bay ra ngoài.
- Quả nhiên là... pháp bảo phi hành!
Lúc tiến vào, Nhiếp Vân liền suy đoán khả năng này là một pháp bảo có thể phi hành, thấy nó bay lên trời, không nhịn được xác nhận xuống.
Hoàn Vũ Thần giới chỉ có đạt tới Hoàng cảnh mới có thể phi hành, cái pháp bảo này có thể phi hành, chỉ sợ cũng đã đạt tới Hoàng cảnh, là một thần binh Hoàng cảnh!
Loại binh khí cấp bậc này, cho dù Chí Hào tướng quân cũng không có.
- Cái này là Chức Nữ toa, sư phụ ta tự tay chế tạo, thần binh phi hành Hoàng cảnh đỉnh phong, mặc dù không thể dùng để chiến đấu, nhưng dùng để phi hành, Hoàng cảnh bình thường muốn đuổi kịp cũng vô cùng khó khăn!
Ngồi ở cách đó không xa, thấy thiếu niên tò mò nhìn binh khí hình thoi, Bích Nhi giải thích.
- Chức Nữ toa? Thần binh Hoàng cảnh đỉnh phong?
Nhiếp Vân hít một ngụm khí lạnh.
Hắn vốn tưởng rằng món binh khí này đánh chết cũng chỉ Hoàng cảnh sơ kỳ, không nghĩ tới là Hoàng cảnh đỉnh phong, có thể luyện chế loại binh khí này, Bích Lạc tiên tử rốt cuộc là thực lực gì?
- Ha hả!
Thấy hắn giật mình, Bích Nhi tràn đầy cao hứng.
Thiếu niên trước mắt này, tuổi không lớn lắm, lại giống như lão đầu vậy, cực kỳ trầm ổn, có thể để cho hắn kinh ngạc một cái, cũng coi như thỏa mãn.
Biết cấp bậc của thần binh phi hành, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía Bích Lạc tiên tử cách đó không xa, chỉ thấy nàng tử y lung lay, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Không thể không nói, vẻ đẹp của nàng so với Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không kém chút nào, cho dù Nhiếp Vân tâm như chỉ thủy, thấy cũng không nhịn được động tâm.
Người trước mắt này tuyệt đối là vưu vật, mặc dù nhìn có chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng mọi cử động mang xinh đẹp cùng u nhã, làm cho không người nào có thể kén chọn.
- Đây chính là Kim Nguyên phường!
Phi hành một hồi, chưa đủ mấy chục hô hấp, Chức Nữ toa rung một cái, chậm rãi ngừng lại, Bích Lạc chắp hai tay ở sau lưng, nhàn nhạt nói.