Vô Tận Đan Điền

Chương 2797: Phá trận




- Nhìn kỹ một chút!

Chí Hào tướng quân không có trực tiếp trả lời lời của mọi người mà là thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dường như đã hoàn thành một chuyện rất quan trọng, nửa ngày sau hắn mới mở miệng nói.

- Nhìn kỹ?

Nhiếp Vân cũng có chút nghi ngờ. Bất quá hắn biết đường đường là cường giả Hoàng cảnh chắc chắn sẽ không đùa giỡn như vậy. Đối phương làm như vậy tất sẽ có biến hóa, vì vậy lúc này hắn cũng không hỏi thêm nữa, Thiên nhãn mở ra, lần nữa nhìn về phía trước.

Vừa nhìn một cái, hắn không nhịn được có chút sửng sốt.

- Đây chính là Ngũ Hành Quang di trận mà ngươi mới vừa nói hay sao?

Thiên nhãn chiếu rọi, sơn động trước đó trống trải không có gì cả đột nhiên xuất hiện một cái trận pháp rất lớn, giống như một cái ngũ giác đứng sừng sững ở trước mặt mọi người. Bên trong có từng đạo giây nhỏ quấn quanh, cực kỳ phức tạp, một khi đụng chạm vào nó nhất định sẽ dẫn tới cuồng triều. Khiến cho người ta rơi vào trong đó, không có cách nào tự kềm chế được.

Trước đó Thiên nhãn cũng không nhìn thấy được trận pháp, bây giờ lại có thể rõ ràng thấy. Xem ra hành động mới vừa rồi của Chí Hào tướng quân, mục đích chính là làm cho trận pháp hiện hình.

- Mới vừa rồi ta dùng thủ đoạn đặc hữu của cường giả Hoàng cảnh, khiến cho trận pháp ẩn núp này hiển hiện ra. Bất quá muốn phá giải nó, vẫn tương đối phiền toái!

Sắc mặt Chí Hào tướng quân có chút nặng nề. Cũng không có bởi vì khiến cho trận pháp hiện hình mà hắn cảm thấy cao hứng.

- Quả thực rất khó...

Nhiếp Vân gật đầu đồng ý.

Trận pháp này lợi dụng lực lượng ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ tạo thành. Tương sinh tương khắc, hoàn hoàn tương giao. Mọi người không đi đến vị trí trung tâm của trận pháp sẽ không xúc động tới nó. Thế nhưng một khi đi tới trung tâm, trận pháp sẽ khởi động, tất sẽ vây khốn tất cả mọi người vào trong đó, khó có thể rời đi được.

Nhiếp Vân ở trong Hỗn Độn đại dương cũng coi như đã từng nhìn thấy qua vô số trận pháp, có thiên phú trận pháp sư, hiểu được tất cả huyền bí của trận pháp. Thế nhưng nhìn thấy Ngũ Hành Quang di trận trước mắt này thì hắn mới biết được một chút hiểu biết về trận pháp lúc trước thô thiển cực kỳ, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Cho dù hắn có thiên phú trận pháp sư, muốn phá vỡ trận pháp này cũng rất khó có thể làm được.

- Các ngươi ở chỗ này chờ đi. Ta đi qua thử một chút, nếu như bị kẹt ở đó. Như vậy các ngươi đừng ở đợi chỗ này, rời khỏi sơn cốc trước đi! Một ngày nếu như ta ở bên trong không ra được thì lập tức thông báo cho phó tướng của Chí Hào doanh, bảo bọn họ mau chóng chạy tới, liên hợp phá trận!

Chí Hào tướng quân do dự một chút rồi nói.

- Phụ thân cẩn thận...

Nghe phụ thân nói ngưng trọng như thế, lúc này Bích Nhi mới ý thức được trận pháp trước mắt này đáng sợ thế nào, nàng vội nói.

- Được rồi.

Nhìn nữ nhi mình một cái, thân thể của Chí Hào tướng quân nhoáng một cái đã sải bước đi về phía trước.

Trận pháp trước mắt này, chỗ cửa động là một cái sinh môn, chỉ cần không đi sâu thì cũng sẽ không đụng chạm vào. Như vậy cũng không có bất cứ vấn đề gì. Giống như ban đầu hai người Điêu Vịnh tiến vào trong đó cũng không sao vậy.

Bất quá nếu như đi vào đến khoảng cách nhất định thì sẽ không được, vô luận đi tới bất kỳ phương hướng cũng sẽ đụng chạm vào. Một khi trận pháp khởi động, tất sẽ khiến cho người ta rơi vào trong đó, khó có thể đi ra hơn nữa.

Bàn tay của Chí Hào tướng quân khẽ lộn một cái, một cây trường thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Bề mặt có khí tức xoay quanh, mang theo thanh âm nghẹn ngào.

Lại là một món thần binh Vương phẩm đỉnh cấp!

Thông qua nói chuyện cùng với Phí Đồng, Nhiếp Vân cũng biết phân cấp binh khí bên trong thế giới này.

Thần binh Phong vương trước đó mà hắn biết chính là thần binh Vương phẩm ở trong thế giới này. Chia làm bốn cấp bậc hạ, trung, thượng cùng với đỉnh phong. Lên trên nữa còn có Hoàng phẩm, Đế phẩm.

Đừng nói là Đế phẩm, thần binh Hoàng phẩm cũng đã thưa thớt dị thường, vô cùng trân quý. Cho dù Chí Hào tướng quân có địa vị không thấp, thế nhưng cũng chỉ có một món Vương phẩm đỉnh phong, cách Hoàng phẩm vẫn còn có một khoảng cách rất lớn.

So với thần binh này của hắn, lúc này Nhiếp Vân mới biết được, Chân Huyết Vương quan trước đó bất quá chỉ là thần binh Vương phẩm hạ đẳng mà thôi. Mà trường thương hắn lấy được từ trong tay vương giả có bướu thịt, cũng chỉ là thần binh Vương phẩm trung đẳng mà thôi!

Về phần loại thần binh Vương phẩm đỉnh phong, cho dù có một món cũng rất khó có thể luyện hóa.

- Hừ!

Lấy ra thần binh Vương phẩm đỉnh phong, khí chất cả người của Chí Hào tướng quân lập tức xảy ra biến hóa, tựa như một dầu mãnh hổ vừa mới xuống núi vậy. Tản mát ra lực lượng kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi.

Hổ xuống núi là muốn săn mồi, khí thế mười phần, thanh thế kinh người. Hổ lên núi là hổ đãăn no, khí thế sẽ giảm nhiều. Chí Hào tướng quân tay cầm trường thương, chiến ý toàn thân thiêu đốt lên tới đỉnh điểm. Thực lực Hoàng cảnh sơ kỳ thể hiện ra, mặc dù đám người Nhiếp Vân ở cách rất xa, thế nhưng vẫn cảm thấy áp lực như thủy triều vọt tới, không có kiềm chế được mà phải lui về phía sau mấy bước, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Loại lực lượng này, đừng nói là động thủ, chỉ bằng vào khí thế cũng đã có thể ép cho người có thực lực như bọn hắn chết tươi.

- Mở!

Khí thế tích tục đến đỉnh điểm, hai hàng lông mày của Chí Hào tướng quân giống như lưỡi đao, trường thương trong tay chấn động mạnh một cái, sau đó rít gào đâm về phía trước..

Kình khí của trường thương vừa mới xuất hiện đã giống như giống như thực chất, phát ra quang mang chói mắt, chợt đánh vào điểm trung tâm của trận pháp.

Ầm Ầm!

Bị đánh vào, trận pháp đung đưa, một đạo bạch quang lóe lên, hai mắt của mọi người lập tức mất đi sắc thái, đợi tới khi lần nữa nhìn thấy rõ ràng thì Chí Hào tướng quân cách đó không xa đã mất đi tung tích.

- Chí Hào tướng quân tiến vào trận pháp...

Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào phía trước, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Mặc dù Thiên nhãn của hắn không thấy được hướng đi của Chí Hào tướng quân. Thế nhưng đối phương tuyệt đối không phải là đột nhiên tiêu thất, mà là bị trận pháp hút vào, rơi vào trong trận.

Loại mê trận này, bên trong không thấy được bên ngoài, bên ngoài nhất định cũng không thấy được bên trong. Nếu không, chỉ cần một người đứng ở ngoài trận thông qua phương thức đưa tin đặc thù cho trong trận. Như vậy sẽ không phải có thể đơn giản phá giải trận pháp hay sao?