Theo hướng thanh âm nhìn qua, ba người lập tức nhìn thấy có một thanh niên cả người mặc khải giáp đi tới, đi theo phía sau hắn còn có hai tên hộ vệ, giữa hai lông mày mang theo một tia giễu cợt, đang có chút khinh thường nhìn qua ba bọn họ.
- Phạm Trọng, chúng ta phân đội thứ chín và phân đội thứ ba các ngươi nước giếng không phạm nước sông, ngươi không cần phải âm dương quái khí như vậy! Nếu như không hoàn thành, ta sẽ tự mình chịu tội với tướng quân.
Nhìn người nọ một cái, trong ánh mắt của v hiện lên một tia chán ghét.
- Không sai, chúng ta sẽ chịu tội với tướng quân. Vậy để ta nhìn một chút, nhìn xem ngươi lấy cái gì để ăn nói với tướng quân.
Phạm Trọng nhẹ nhàng cười một tiếng. Trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường, sau đó lại xoay người đi về phía trước. Vừa đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại:
- Ngươi gấp gáp trở lại như vậy, trong lòng đang suy nghĩ cái gì đừng cho là ta không biết, không cần giả bộ với ta! Sắp tới sinh nhật của Bích Nhi tiểu thư, trong lòng mọi người đều biết rõ, đến lúc đó tất cả mọi người đều dùng bản lĩnh của mình tranh đoạt a.
Nói xong câu này. Phạm Trọng trực tiếp rời đi.
- Ài!
Thấy hắn đã đi xa, Phí Đồng khẽ thở dài một tiếng, lại lắc đầu một cái, cũng không có nói nhiều mà lập tức mang theo hai người Nhiếp Vân nhanh chóng đi tới chỗ phân đội của hắn. Chỉ trong chốc lát đã đến trước một doanh trại.
Doanh trại này mặc dù cũng ở đây bên trong quân doanh, thế nhưng vừa mới nhìn vào đã biết không có chút khí thế nào. Chỉ có ba cái lều vải trơ trụi, hơn nữa lại còn vô cùng đơn sơ, tựa như không có người nào ở vậy.
- Thống lĩnh...
Hắn đi vào doanh trại, một binh sĩ đi ra.
Nhiếp Vân nhìn trái phải một vòng, hai hàng lông mày không nhịn được khẽ nhíu một cái.
Toàn bộ doanh trại này hắn chỉ thấy có một binh sĩ này. Khác với những doanh trại khác nhộn nhịp, nơi này lại không có những người nào khác.
- Chẳng lẽ... Binh lính trong phân doanh các ngươi đều đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ rồi sao?
Chí Hào doanh đi tới dãy núi này đương nhiên không phải là du ngoạn, nhất định là đang thi hành nhiệm vụ gì đó. Có lẽ là đi tìm Giác Linh hoa gì đó. Nhìn thấy bên trong doanh trại không có ai, trong đầu Nhiếp Vân không tự chủ được suy nghĩ như vậy, nghĩ tất cả mọi người đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ. Cho nên mới dẫn tới toàn bộ donaht rại trống trải như vậy.
- Ách... Nói như vậy cũng đúng, chỉ bất quá... Phân đội chúng ta tổng cộng cũng không có mấy người!
Nghe thấy hắn hỏi, vẻ mặt Phí Đồng có chút lúng túng, hắn giải thích một câu:
- Chí Hào doanh tổng cộng chia làm chín phân đội, dựa theo sức chiến đấu mạnh yếu ra sao để xếp hạng. Phân đội chúng ta xếp hạng cuối cùng, bản thân đã rất yếu... Rất nhiều binh sĩ đều gia nhập phân đội khác. Cho nên toàn bộ phân đội trên thực tế cộng thêm ta cũng chỉ có... Ba người!
- Ba người?
Nhiếp Vân nháy mắt.
Cái gì vậy? Một cái phân đội chỉ có ba người, dựa theo bình thường đạo lý mà nói, có lẽ cũng đã sớm bị hủy bỏ biên chế a. Sao vẫn còn có thể tồn tại được chứ?
Vốn lúc Phí Đồng tiến vào doanh trại, báo ra danh hiệu thống lĩnh, hắn còn tưởng rằng đối phương rất là lợi hại. Thế nhưng không nghĩ tới lại có tình huống như vậy!
- Vâng...
Phí Đồng gãi đầu, vẻ mặt tràn ngập xấu hổ.
Căn cứ vào giới thiệu của hắn, Chí Hào doanh tổng cộng có chín đại phân đội, đội ngũ dựa theo lực lượng tổng hợp mà phân hạng, phân phối tài nguyên. Phân đội thứ chín này của Phí Đồng vừa vặn xếp hạng chót nhất, bản thân lại có sức chiến đấu không mạnh, đương nhiên tài nguyên cũng vô cùng thưa thớt!
Binh sĩ không có tài nguyên cung cấp, cũng không có biện pháp nào tiến bộ. Bởi vì đội ngũ yếu, còn thường bị những đội khác bắt nạt,, hơn lại phải hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm. Tranh thủ ban thưởng... Cho nên, rất nhiều đội viên quả thực không chịu đựng nổi, cả đám đều cùng nhau rời đi!
Hơn nữa thương vong... Đã tạo thành cục diện quỷ dị hiện tại, làm cho phân đội thứ chín của hắn chỉ có ba người. Chính vì vậy, người làm thống lĩnh như hắn, bất đắc dĩ mới phải tự mình xuất thủ, xâm nhập vào trong dãy núi tìm Giác Linh hoa!
Nếu như thủ hạ có đội viên, như vậy một thống lĩnh như hắn sao có thể tự mình đi tới loại địa phương nhỏ như Lạc Sơn Bộ cơ chứ?
Dựa theo đạo lý mà nói, phân đội này có ít người như vậy, có lẽ đã sớm giải tán. Thế nhưng Chí Hào doanh là một chi nhánh của Tinh Quân kỳ, nhất định phải giữ nhất trí với các đọi ngũ khác. Những đội ngũ khác đều là chín đội, nếu như tùy ý loại trừ một phân đội khác mà nói, nhất định sẽ có không ít phiền toái.
Cho nên, mới để lại đội ngũ này, cho nên cũng tạo thành cục diện quỷ dị một phân đội có ba người như vậy.
- Phạm Trọng mới vừa rồi chính là đội trưởng của phân đội thứ ba, thực lực không sai biệt lắm với ta. Thế nhưng đội ngũ của hắn ước chừng hơn ba trăm người. Bên chúng ta không có cách nào có thể so sánh được.
Nói xong tình huống hiện tại của phân đội mình, vẻ mặt Phí Đồng không khỏi cười khổ.
- Ách...
Nhiếp Vân có chút im lặng.
Làm thống lĩnh một phân đội trong Chí Hào doanh mà lại lẫn lộn thành như vậy, quả thực đủ thê thảm.
- Mới vừa rồi Phạm Trọng nói sinh nhật của Bích Nhi tiểu thư gì đó, là có ý gì?
Nhớ tới Phạm Trọng, lại nhớ tới lời nói trước khi đi của người này, Nhiếp Vân hỏi.
- Bích Nhi tiểu thư là nữ nhi của tướng quân, hai ngày nữa vừa vặn là sinh nhật của nàng, mấy vị thống lĩnh chúng ta đều định tham gia náo nhiệt một phen.
Phí Đồng nói.
- Chí Hào tướng quân đi ra hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thể mang theo thân nhân hay sao?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Binh sĩ xuất chinh không phải đều một mình chinh chiến hay sao? Sao lại có thể đem nữ nhi mang tới đây cơ chứ?
- Bích Nhi tiểu thư đang tu hành ở Hỏa Thần tông, mà Hỏa Thần tông cách Loa Kế sơn này rất gần... Nàng chẳng qua chỉ ở chỗ này mấy ngày mà thôi. Qua một đoạn thời gian nữa sẽ rời đi...
Phí Đồng nói.
Nhiếp Vân khẽ gật đầu.
Trên đường tới đây Phí Đồng đã giới thiệu qua Hỏa Thần tông này.
Hoàn Vũ Thần giới chia làm Cửu châu thập địa, khu vực của bọn họ bây giờ chính là thập địa Hỏa thần vực! Mà Hỏa Thần tông chính là tông môn lớn nhất ở trong Hỏa
thần vực này.
Ở trong Hoàn Vũ Thần giới này trừ chín thế lực lớn ra còn có một chút tông môn nhỏ. Những tông môn này so với loại quái vật khổng lồ như hoàng triều kém hơn rất nhiều. Thế nhưng lại là chỗ à vô số tu luyện giả tha thiết ước mơ.