Vô Tận Đan Điền

Chương 2765: Nguyên nhân (2)




Dung mạo, khí chất của tôn nữ thế nào hắn biết rất rõ. Nếu như hôm nay người thiếu niên trước mắt này không ra tay. Nếu như bị đối phương bắt làm tù binh mà nói, bị giết là nhẹ nhất, vạn nhất đối phương không giết... Khi đó mới thực sự là kinh khủng!

- Nhiếp Vân đại nhân... Ngươi thắng!

Sắc mặt biến hóa một hồi, Điêu Vịnh cười khổ nói một tiếng.

Giữa bảo vệ mặt mũi của lão hữu cùng với sinh tử của tôn nữ. Không cần suy nghĩ, nhất định hắn cũng có thể đưa ra quyết định chính xác nhất!

- Ngày đó ta và mang theo tộc nhân săn thú như thường ngày thì đột nhiên phát hiện ra một cái dấu chân kỳ quái. Lúc ấy ta cũng không có nói cho ai, sau khi trở lại bộ lạc vẫn suy nghĩ tới chuyện này. Sau khi do dự hồi lâu, lúc này mới gọi Phùng Chấn một tiếng.

Cười khổ xong, ánh mắt của Điêu Vịnh dường như đã rơi vào bên trong ký ức.

- Cho nên ta không nói cho tộc nhân biết, cũng không phải là ta không tin tưởng bọn họ, mà là... Chủ nhân của dấu chân này ít nhất cũng có thực lực Vương giả viên mãn, thậm chí còn là thực lực Hoàng cảnh. Cho nên một khi để cho tộc nhân biết, chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm!

- Vương giả viên mãn? Hoàng cảnh?

Nhiếp Vân chậc lưỡi.

Thông qua nói chuyện trước đó hắn đã biết phân cấp lực lượng. Bây giờ hắn là Vương giả trung phẩm, bên trên còn có Vương giả thượng phẩm, Vương giả đỉnh phong. Trên nữa mới là Vương giả viên mãn và Hoàng cảnh.

Nói thật, thực lực của hắn bây giờ nếu như gặp phải loại dã thú này cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Đừng nói là những tộc nhân bình thường ngay cả Chúa Tể cũng không có đạt tới này.

- Đó là thứ gì... Chẳng lẽ là... Vương thú Đỉnh phong?

Phí Đồng mở miệng hỏi.

- Vương thú đỉnh phong? Nếu là như vậy thì chúng ta cũng không có chật vật như vậy... Nếu như ta đoán không sai, chắc là một đầu... Thánh thú!

Điêu Vịnh nói.

- Thánh thú? Chuyện này... Không thể nào!

Con ngươi của Phí Đồng co rụt lại, ngay sau đó hắn vội vàng lắc đầu nói:

- Ngọn núi này nhỏ như vậy, không thể nào có được Thánh thú tồn tại, nhất định ngươi đã nhìn nhầm rồi. Lại nói, nếu quả thật có Thánh thú thì làm sao ngươi có thể còn sống đi ra được chứ?

- Ta cũng hy vọng là không phải... Thế nhưng... Sự thật vốn tàn khốc như vậy!

Điêu Vịnh khẽ lắc đầu nói.

- Gia gia, Thánh thú là gì?

Dường như Uyển nhi nghe có chút không hiểu, vẻ mặt mê hoặc.

Kỳ thực nàng không hỏi thì Nhiếp Vân cũng sẽ hỏi. đừng nói là Thánh thú, ngay cả Vương thú hắn cũng không biết nó là thứ gì.

- Không chỉ có người phân cấp, ngay cả thú cũng có. Bình thường chúng ta săn giết dã thú, tương đối bình thường. Cho dù có kỳ ngộ nhiều hơn nữa thì cũng không đạt tới thực lực Vương giả, chưa đủ để gây sợ hãi! Nhưng mà thế giới này vốn công bằng. Nếu như loài người có thể đạt tới Vương cảnh, Hoàng cảnh, Đế cảnh, thì dã thú cũng có được loại thiên phú này! Phía trên dã thú bình thường mà chúng ta săn giết là Vương thú. Lên trên nữa chính là Thánh thú, thậm chí... Còn có Đế thú cấp bậc cao nhất!

Nghe thấy tôn nữ hỏi vậy, những người khác cũng có chút tò mò, cho nên Điêu Vịnh mới giải thích một câu.

- Vương thú, Thánh thú? Đế thú? Chẳng lẽ là chỉ những dã thú này đã đạt đến cấp bậc vương giả, cấp bậc hoàng giả và Đế cấp hay sao?

Uyển nhi sửng sốt một chút, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ, nói.

- Cũng không phải là đã đạt tới. Có một ít có tiềm lực, cũng có tư cách! Nếu như biết đối phương là loại cấp bậc này. Như vậy dù ta có chết cũng không đi a.

Trên mặt Điêu Vịnh hiện lên vẻ hối tiếc:

- Chính là bởi vì ta cảm thấy đầu dã thú này còn không có thực lực đó, cho nên mới gọi Phùng Thịnh mạo hiểm thử một lần... Kết quả, ta đã sai lầm, hơn nữa còn sai rất lớn.

- Sao ngươi lại xác định đầu dã thú này còn chưa có được loại thực lực đó? Nếu như chẳng qua là mạo hiểm... Như vậy nguy hiểm này cũng không khỏi quá lớn a!

Nhiếp Vân mở miệng hỏi.

Thông qua giải thích mới vừa rồi, Nhiếp Vân cũng đã biết, cái gọi là phân cấp dã thú, trừ thực lực chân chính đạt tới, còn có một phần là do tiềm lực!

Giống như tiểu Long vậy, bản thể của nó là Ngũ Trảo Kim Long, huyết thống cao quý, lúc mới vừa gặp phải ban đầu, mặc dù thực lực không kém, thế nhưng cách tới tiên vương của Thiên Địa lục đạo còn cách xa vạn dặm. Bất quá, nó cũng là thần thú có thể đạt tới tiên vương cấp, chuyện này cho dù là ai cũng không thể nào phủ nhận được.

Nói cách khác, hắn đã đoán ra được chủ nhân của dấu chân có thể là Vương thú, như vậy vì sao còn phải đi qua đó? Sao lại xác định đầu Vương thú này sẽ không đạt tới thực lực vương giả như vậy chứ?

- Bởi vì... Dấu chân này rất nhỏ! Ngay cả lớn bằng chừng bàn tay của ta cũng không bằng, nếu như ta đoán không sai, chắc là một đầu Cầu Long thú rất nhỏ!

Điêu Vịnh nói.

- Cầu Long Thú?

- Cầu Long Thú là một loại thần thú Vương cảnh, thời kỳ trưởng thành có thực lực Vương cảnh viên mãn, vô cùng lợi hại!

Thấy Nhiếp Vân chưa từng nghe qua cái tên này, Phí Đồng giải thích một câu.

- Ồ?

Trưởng thành là có thể đạt tới viên mãn Vương cảnh, Cầu Long Thú này không cần suy đoán cũng đa biết vô cùng đáng sợ.

Thần thú đáng sợ như vậy, mặc dù trưởng thành cường đại, thế nhưng... Khi còn nhỏ nhất định sẽ không có thực lực quá mạnh mẽ, nếu như có thể thuần phục nó vào lúc này, sau này lớn lên... Cũng đồng nghĩa với việc trong Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ sẽ có một vị cường giả Vương giả viên mãn làm hậu thuẫn, loại này cơ hội. Đừng nói là hắn, cho dù là Nhiếp Vân nhất định cũng sẽ đi làm chuyện này!

Cơ hội lớn như vậy, nếu như thực sự lãng phí. Nhất định sẽ phải hối hận cả đời.

Biết rõ điểm này, coi như hiểu rõ nguy hiểm thế nào thì nhất định Điêu Vịnh cũng sẽ đi.

- Hai người chúng ta đã lần nữa tìm được dấu chân nhìn thấy trước đó. Từng bước một đi theo, không bao lâu đã đi tới một cái sơn cốc! Ở chỗ này quả nhiên đã ra phát hiện dấu vết của một đầu Cầu Long Thú còn nhỏ! Không chỉ có như thế, còn có vô số kỳ trân dị thảo, các loại khoáng thạch không biết tên!

Nói đến đây, trong mắt Điêu Vịnh không có vẻ hưng phấn, ngược lại còn mang theo vẻ bất đắc dĩ và tang thương.

Dường như những báu vật quý giá này đối với hắn mà nói, cũng không phải là cơ hội, mà là tai nạn vậy.

- Nơi Long ở phải có bảo vật. Đây là định lý xưa nay, xem ra không sai...

Phí Đồng ở bên cạnh nói.