- Tộc trưởng, tộc trưởng không xong...
Đạo thân ảnh này Nhiếp Vân chưa từng nhìn thấy qua, bất quá nhìn phục sức và hành động của đối phương, chắc là người của Thanh Sơn Bộ.
- Sao vậy? Sao lại hốt hoảng như vậy?
Vốn tộc trưởng đang muốn xem náo nhiệt, tôn nữ của hắn luôn luôn kiêu ngạo, lúc này lại đang sắp bị tức chết. Chỉ là chuyện này cũng có thể mài giũa tính tình, khiến cho tôn nữ hắn biết tất cả mọi người trên thế giới này cũng không phải đều đang xoay tròn chung quanh nàng! Hắn thấy, đây cũng coi như là một chuyện tốt, cho nên cũng không có đứng ra khuyên can.
Vốn hắn đang muốn nhìn xem, tôn nữ trải qua chuyện này liệu có thể thay đổi tính cách hay không thì lại nghe nói như vậy, lông mày của hắn không nhịn được nhướng lên.
- Vâng... Người của Lạc Sơn Bộ, bọn họ thừa dịp Câu Hỏa tiết, công gần tới rồi, phòng ngự của chúng ta đã bị phá hủy hoàn toàn.
Người này tràn ngập khẩn trương, vô cùng lo lắng hô lớn.
- Cái gì?
- Người của Lạc Sơn Bộ đã đến? Còn đã công phá được phòng ngự hay sao?
- Nguy rồi, nhất định bọn họ đã cảm thấy một khi diễn ra Câu Hỏa tiết thì chúng ta sẽ thả lỏng cảnh giác, cho nên lúc này mới ồ ạt tấn công như vậy.
- Bản thân Lạc Sơn Bộ đã mạnh hơn chúng ta một ít, nếu như bọn họ quả thật xông vào. Như vậy Thanh Sơn Bộ chúng ta sẽ phải đầu hàng, không có những biện pháp nào khác để chống đỡ.
- Đầu hàng? Chẳng lẽ ngươi đã quên kết quả của Tử Sơn bộ sao? Tuyệt đối không thể đầu hàng, nếu không, sao chúng ta có thể đối mặt với... liệt tổ liệt tông Thanh Sơn Bộ cơ chứ?
Mới vừa rồi người kia nói, không có che giấu, vây ở bên đống lửa mọi người nhất thời nghe biết, từng cái sắc mặt khó coi, lo lắng hô lên.
Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ đã đối nghịch nhiều năm, song phương đều đã giết không ít người của đối phương. Nếu như thực sự đầu hàng, có thể đoán ra được, toàn bộ Thanh Sơn Bộ, tất cả thanh niên trai tráng cũng sẽ bị chém giết. Các nữ nhân trong bộ cũng sẽ bị lăng nhục, nếu quả thực như vậy, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết!
- Mau lấy ra binh khí ngăn cản ngoại địch...
Mọi người đều ý thức được điểm này, đương nhiên tộc trưởng càng hiểu hơn. Hắn lập tức lớn tiếng quát, bất quá lời còn chưa dứt thì đã bị một tiếng cười lạnh cắt đứt.
- Lúc này có lấy ra binh khí sợ rằng cũng đã chậm rồi.
Đạp đạp đạp đạp!
Thanh âm kết thúc, tiếng bước chân đạp lên trên cành khô liên tiếp truyền tới, vô số bóng đen đã vây quanh mọi người vào giữa. Lúc này có một người trung niên mang theo ánh mắt lạnh lẽo đi nhanh tới, trên mặt nở nụ cười tà dị.
Bên cạnh hắn là một người trung niên thân mặc trường bào, y phục của người này cũng khác biệt với tất cả mọi người, dung mạo ẩn giấu ở trong hắc bào, không nhìn ra được dung mạo cụ thể.
- Người Phổ Thiên nhất mạch?
Người khác không biết người này là ai, thế nhưng Nhiếp Vân vừa nhìn một cái đã nhận ra được.
Người trước mắt này, mặc dù giấu rất kỹ, thế nhưng trong cơ thể lại mang theo một loại ý niệm ăn mòn linh hồn người ta. Cực kỳ tương tự với đám người Bách Triết lúc trước. Không cần suy nghĩ cũng đã biết, nhất định là người của Phổ Thiên nhất mạch!
Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ người này thuộc về một thế lực lớn nào đó. Làm sao lại xuất hiện ở nơi gọi là Lạc Sơn Bộ này cơ chứ?
- Phùng Thịnh, ngươi muốn thế nào?
Bị mọi người vây quanh, tộc trưởng biết rõ hôm nay sẽ chạy trời không khỏi nắng, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.
- Ta muốn như thế nào sao? Ha ha, chuyện này còn cần phải nói sao? Chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Người trung niên gọi là Phùng Thịnh kia cười lạnh, ánh mắt kiêu ngạo giống như chim ưng, mang theo sát ý lạnh lùng.
- Câu Hỏa tiết là ngày lễ lớn nhất trong Hỏa thần vực, động binh sẽ vi phạm thiên hòa, chẳng lẽ ngươi không sợ khi tấn cấp sẽ làm cho Thần Vực thiên phạt tăng thêm hay sao?
Tộc trưởng gầm lên một tiếng.
Thần Vực thiên phạt là thiên địa trừng phạt của Hoàn Vũ Thần Giới, khi tấn cấp sẽ xuất hiện, là chướng ngại lớn nhất của tu luyện giả. Một khi đột phá thần phạt, thực lực sẽ tăng lớn, nếu như không có cách nào đột phá thì sẽ thân tử đạo tiêu.
Thần phạt có nguồn gốc giống như Phù Thiên đại lục thiên đạo trước đó vậy. Có tính công chính, làm chuyện trái lương tâm quá nhiều, thần phạt sẽ gia tăng, khiến cho người ta khó có thể chống lại.
Câu Hỏa tiết là ngày lễ lớn nhất ở trong Hỏa thần vực, phổ thiên vui mừng, loại thời điểm này nếu như chia rẽ lẫn nhau, chủ trì sát phạt chi đạo thì sẽ làm tổn thương tới thiên hòa. Tất sẽ gặp phải trời cao cắn trả.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một loại cách nói của người bình thường mà thôi. Cụ thể Thần Vực thiên phạt có thể tăng thêm hay không cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể định đoạt được.
- Hắc hắc, chuyện này không cần ngươi quan tâm, người của Lạc Sơn Bộ nghe lệnh, động thủ!
Dường như Phùng Thịnh cũng không quan tâm tới Thần Vực thiên phạt trong miệng hắn nói. Người này lần nữa cười lạnh, bàn tay đánh ra một chiêu, đám người vây quanh mọi người Lạc Sơn Bộ đồng loạt tràn tới, tay cầm băng nhận, như lang như hổ.
Người của Thanh Sơn Bộ đang vui mừng Câu Hỏa tiết, cũng không nghĩ tới đối phương lại tấn công, cho nên phần lớn người cũng không có chuẩn bị. Đừng nói là trong tay không có binh khí, thứ gì cũng không có. Cho dù có đầy đủ võ trang so đấu với đối phương thì cũng kém hơn quá nhiều.
Thực lực chỉ có như vậy, đối phương có binh khí có khôi giáp, một khi giao chiến, thắng bại rất dễ dàng có thể đoán được.
- Những người này ban đầu đã tàn sát vô số tính mạng của người Lạc Sơn Bộ chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ lấy bọn họ tế cờ!
- Nam nhân chém giết toàn bộ, nữ nhân thu làm nô lệ!
- Giết bọn họ, báo thù thay lão tộc trưởng...
Người của Lạc Sơn Bộ thét lên một tiếng như là sấm sét, đao kiếm phản xạ ánh sáng từ đống lửa khiến cho toàn thân người ta cảm thấy âm hàn.
- Phùng Thịnh. Muốn động vào tộc nhân của ta thì phải nhìn một chút xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã. Ngươi có dám đơn đả độc đấu với ta một trận hay không?
Thấy đám người chung quanh sắp vây lại, chiến đấu sắp bùng nổ, một tráng hán nhảy lên phía trước. Lúc đi lên trên như long như hổ, mang khi thế tiếu ngạo núi rừng.
Quán Lăng!
Đệ nhất cao thủ Thanh Sơn Bộ, nhìn thấy song phương sắp lập tức bắt đầu chiến đấu, hắn không nhịn được mà nhảy ra ngoài.