Nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của nàng, trong lòng Nhiếp Vân đột nhiên xuất hiện một dự cảm rất xấu.
Không phải là hắn tự mình đa tình, mà là... Phương hướng mà tiểu nữu này nhìn qua chính là phía hắn.
- Đương nhiên là có, ở chỗ này...
Uyển nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, chầm rãi đi về phương hướng chỗ Nhiếp Vân.
Mới vừa rồi trong nháy mắt thiếu niên này đã chế ngự nàng, rồi lại ôm nàng vào trong ngực. Khiến cho nàng có chút canh cánh trong lòng, lúc này có thể hấp dẫn người khác ghen tị hắn, khiến cho hắn bể đầu sứt trán, tuyệt đối là một chuyện tốt!
- Quả thực ta đã có người yêu... Nhiếp Vân, ta có thể mời ngươi nhảy một bài hay không!
Đi mấy bước tới trước mặt Nhiếp Vân, Uyển nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, thể hiện dung mạo mê người ở trước mặt tất cả mọi người.
- Hắn?
Phần lớn người trong bộ lạc đều biết hôm nay có thổ dân từ tiểu thế giới tới, vốn bọn họ tưởng rằng mấy người này sẽ ở mấy ngày rồi đi. Thế nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới đóa hoa xinh đẹp nhất trong tộc lại đi thích người này!
Trong lúc mọi người ở đây đang dùng ánh mắt tò mò, ghen tị, lửa giận nhìn về phía vị thiếu niên này, thì lại thấy không biết từ nơi nào Nhiếp Vân đã tìm được một cái khăn tay màu trắng lặng lẽ thắt vào ngang hông minh.
- Ồ?
Thấy hành động của hắn, tất cả mọi người đều có chút cổ quái.
Ngay cả Uyển nhi cũng thiếu chút nữa lảo đảo mà ngã xuống đất, một lát sau trong đôi mắt xinh đẹp mang theo sát ý, khó có thể át chế lửa giận trong lòng:
- Ngươi có ý gì?
- Xấu hổ quá, ta không biết khiêu vũ!
Không để ý tới nàng đang tức giận, Nhiếp Vân vẫn đang chăm chú thắt lại cái khăn trắng ngang hông.
- Ngươi...
Uyển nhi thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Đối với dung mạo, khí chất của mình nàng rất có tự tin. Từ trước cho tới nay, nam nhân có thể chống đỡ được mị lực của nàng hồ không có, chuyện này cũng tạo thành tính khí có chút tự đại của nàng.
Vốn nàng tưởng rằng, mình đã đi tới trước, mời đối phương khiêu vũ. Đã biểu đạt ra loại ý tứ này, nhất định đối phương sẽ tiếp nhận, bây giờ nhìn lại, chẳng những sai lầm mà còn sai rất nặng.
Đối phương căn bản không có cái ý này, thậm chí còn coi nàng là không khí.
- Ngươi... Có phải ý của ngươi là không biết khiêu vũ hay không?
Toàn thân tức giận tới mức run run, cũng không thể nổi giận, Uyển nhi răng cắn tạo ra thanh âm khanh khách vang dội.
Nàng nói như vậy, cũng coi như là cho mình bậc thang xuống dưới. Mới vừa rồi nàng cự tuyệt người khác kiêu ngạo giống như công chúa vậy. Thế nhưng trong nháy mắt đã bị đánh vào mặt, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Biết a, nhưng ta không có coi trọng ngươi.
Nhiếp Vân biết ý của đối phương, hết lần này tới lần khác lại không phối hợp, còn cố ý nói.
- Ngươi...
Uyển nhi không ngừng nháy mắt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Nếu sớm biết hắn sẽ nói như vậy thì có chết nàng cũng sẽ không nói nhảm.
Có thể tưởng tượng ra được, sau ngày hôm nay, hình tượng nữ thần của nàng sẽ hoàn toàn tan vỡ, trở thành mục tiêu cười nhạo của tất cả mọi người.
Không phải ngươi cao ngạo hay sao? Không phải ngươi không coi trọng ai hay sao? Hôm nay cũng có người không coi trọng ngươi...
- Ngươi tên là Nhiếp Vân đúng không? Ta muốn quyết đấu cùng ngươi!
Trong khi Uyển nhi đang sắp phát điên thì có một đạo thanh âm rống giận vang lên, chính là Quán Giang mới vừa thất bại.
Xem ra quả thực tiểu tử này tình cảm thâm hậu. Thấy nữ thần của mình chịu nhục, cho nên cũng không để ý tới việc mới vừa rồi mình hao tổn mặt mũi. Nói lên yêu cầu muốn quyết đấu cùng với Nhiếp Vân.
- Quyết đấu?
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu.
Cho dù hắn không thể vận dụng thực lực, thế nhưng cũng là cường giả Phong vương sơ kỳ. Người trước mắt này ngay cả Chúa Tể cũng không có đạt tới, muốn quyết đấu... Nói đùa gì vậy?
- Thế nào, không dám sao? Là nam nhân thì tiếp nhận cho ta, nếu như ngươi thua thì lập xin lỗi Uyển nhi tiểu thư cho ta. Nếu như thắng, ta... Ta bảo đảm sẽ không dây dưa với Uyển nhi tiểu thư nữa!
Thấy đối phương không có đồng ý, Quán Giang còn tưởng rằng đối phương xem thường hắn cho nên lập tức cả giận nói.
- Ngươi dây dưa Uyển nhi tiểu thư hay không dây dưa... dường như không có liên quan gì với ta a? Tại sao ta phải quyết đấu cơ chứ?
Nhiếp Vân khoát tay nói.
Trận quyết đấu này nhất định không thể đồng ý, một khi đồng ý cũng đồng nghĩa với việc tranh đoạt tình nhân Uyển nhi này. Cho dù thắng cũng không tốt, không thắng cũng không tốt, cực kỳ khó chịu.
- Ngươi...
Quán Giang á khẩu không trả lời được, ngay cả vẻ mặt của Uyển nhi cũng khó coi, thiếu chút nữa đã bị nghẹn thành nội thương.
Đúng vậy a, đánh cuộc này quả thực không có công bằng. Người ta căn bản không thích Uyển nhi tiểu thư. Ngươi dây dưa hay không dây dưa thì mắc mớ gì tới người ta chứ?
Thậm chí nhìn vẻ mặt của đối phương, tốt nhất ngươi nên dây dưa với nàng, như vậy nàng sẽ không có thời gian dây dưa với ta...
- Nhiếp Vân, ngươi không nên khinh người quá đáng...
Uyển nhi hít thở dồn dập, bộ ngực đầy đặn không khỏi phập phồng, trên khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng, giống như bị lửa giận thiêu đốt vậy.
Nói thật, lớn như vậy rồi, từ trước tới nay nàng đều được tất cả mọi người coi là công chúa, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.
- Khinh người quá đáng. Ta... Không có bắt nạt ngươi ta? Quả thực ta không thích ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn bá vương ngạnh thượng cung ta hay sao?
Ánh mắt Nhiếp Vân chớp chớp.
Tiểu nha đầu. Muốn đấu với ta sao? Ngươi còn kém xa a!
Là lão quái vật trải qua nhiều chuyện như vậy, Nhiếp Vân nào không biết đối phương đang nghĩ cái gì cơ chứ? Trên thực tế nàng ta căn bản không thích mình, mà là muốn mượn mình tới thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Lại thuận tiện tạo ra cho mình một chút phiền toái, mượn cơ hội trả thù chuyện lúc trước mà thôi.
Ai ngờ, còn chưa có trả thù được thì ngược lại đã bị hắn làm cho rơi vào tình huống bị động, trở nên lúng túng như vậy.
- Bá vương ngạnh thượng cung...
Uyển nhi thiếu chút nữa đã hộc máu.
Cho dù nàng tùy thiện thì cũng là một nữ nhân, bị hắn nói như vậy chẳng khác nào nàng bụng đói ăn quàng. Giống như thề không lấy hắn thì sẽ không bỏ qua vậy. Quả thực là thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhẫn a!
Đang muốn nổi đóa thì đột nhiên đã nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó có một đạo thân ảnh chật vật lăn một vòng tới chỗ mọi người.