Sưu!
Suy nghĩ này của hắn vừa mới hiện lên thì đã có một thanh trường thương màu vàng lập tức xuất hiện ở trước ngực hắn. Đâm thẳng về phía tim của hắn.
Thanh trường thương này vừa mới xuất hiện đã khiến cho Hỗn Độn đại dương xuất hiện từng khe nứt. Uy áp cường đại khiến cho ngay cả cường giả Chúa Tể cũng sẽ cảm thấy máu tươi bị đông cứng, lực lượng bên trong cơ thể cũng khó có thể vận chuyển.
Thần binh Phong vương!
Không nghĩ tới thần binh Phong vương vô cùng quý trọng ở trong Hỗn Độn đại dương mà người này lại có thể tiện tay đã lấy ra được một món. Hơn nữa còn ẩn giấu như vậy, một khi xuất hiện bắn ra phong mang khiến cho không ai có thể ngăn cản.
- Thuấn di!
Nhìn thế tới và tốc độ của trường thương, Nhiếp Vân biết rõ bằng vào thực lực của hắn bây giờ, cho dù Phượng Hoàng chi dực hoàn toàn được phát động, lại phối hợp với thiên phú Thiên Hành sư thì cũng không có cách nào thoát đi được. Dưới tình thế cấp bách, tinh thần của hắn khẽ động một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở một nơi cách đó mười mấy trượng!
Thuấn di!
Đây là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng mà ban đầu hắn đã nghiên cứu ra được ở trong Bích Hải Huyền Thiên!
Từ trước tới nay hắn chưa gặp ai có thực lực tương đương với mình, thậm chí ngay cả khi gặp cường giả mạnh mẽ hơn cũng chưa bao giờ thi triển ra nó. Không nghĩ tới lần đầu tiên sử dụng thì tuyệt chiêu này đã cứu hắn một mạng!
Màu vàng trường thương đem công kích lợi hại nhất tập trung vào một điểm. Mặc dù khoảng cách thuấn di của hắn không xa, thế nhưng lại vừa vặn tránh đi chỗ phong mang, thành công trốn thoát một kích này.
- Thuấn di? Thủ đoạn cấp bậc Lão tổ? Chuyện này... Không thể nào a.
Cường giả Phong vương có bướu thịt vốn tưởng rằng sau khi chiêu này qua đi, tên thổ dân này nhất định sẽ trực tiếp tử vong. Thế nhưng dù hắn có nằm mơ thì cũng không nghĩ tới đối phương lại dùng thuấn di né tránh. Chuyện này khiến cho hắn kinh ngạc tới biến sắc.
Từ trước tới nay, hắn đều cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là thổ dân bình thường, cho nên cũng không thèm để ý tới chút nào. Mãi tới lúc này hắn mới cảm nhận được áp lực.
Đồng thời trong lòng hắn cũng tràn ngập nghi ngờ... Một gia hỏa ngay cả Phong vương còn không tới làm sao lại có thể thi triển thủ đoạn thuấn di của cường giả cấp bậc kia chứ?
Loại năng lực này, ở trong mắt bọn hắn mà nói, cơ hồ là ký hiệu của loại cường giả kia. Không có đạt tới cảnh giới này thì sẽ không ai có thể thi triển ra được. Thế nhưng tình huống trước mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Lại nhìn kỹ một chút, phát hiện ra quả thực đối phương không có đạt tới cấp bậc Phong vương, cho dù có nhiều thủ đoạn hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thực lực không sai biệt lắm với mình. Cường giả Phong vương có bướu thịt này sửng sốt một lúc, đột nhiên trong lòng hắn lại xuất hiện một suy nghĩ.
- Chẳng lẽ... Những thổ dân này có bí pháp nào đó có thể khiến cho thuấn di ngay khi còn chưa đạt tới cấp bậc kia? Nếu như ta có thể lấy được loại bí pháp này mà nói, sau này còn ai dám bắt nạt ta được nữa chứ?
Suy nghĩ này một khi xuất hiện làm cho hắn không thể nào áp chế được, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tham lam.
Nhiếp Vân cũng không biết mình thuấn di lại mang tới cho đối phương nhiều suy nghĩ như vậy. Hắn né tránh một kích trí mạng của đối phương, năm ngón tay tạo thành trảo, Chân Huyết Vương quan lại một lần nữa bay lên, hóa thành một đạo hàn mang đâm tới phía cường giả Phong vương có bướu thịt ở trước mắt.
Mà bản thân hắn thì thi triển thuấn di, trong nháy mắt đã xuất hiện ở vị trí sau lưng của đối phương, cũng dùng chỉ làm kiếm, đâm thẳng vào thập đại huyệt vị trí mạng của người này.
Đồng thời, phân thân Phong vương từ một bên cũng giáp công tới. Quyền lực mạnh mẽ chiếu sáng tứ phương.
Biết rõ cường giả Phong vương bướu thịt này khó có thể đối phó cho nên hắn không có chút giữ lại nào mà trực tiếp sử dụng hết toàn lực.
- Hừ!
Sắc mặt cường giả Phong vương có bướu thịt lập tức trầm xuống.
Mặc dù thực lực của hắn ở trong đám người ở đây có thể xếp trong top đầu, thế nhưng nhìn thấy Nhiếp Vân thi triển toàn lực, trong lòng hắn vẫn cảm nhận được áp lực.
Thân thể vọt về phía trước, bàn tay chộp về phía hư không. Trường thương màu vàng ẩn nấp trên không trung lập tức bị hắn nắm vào trong lòng bàn tay, lực lượng khuấy động tứ phương. Lập tức biến thành từng đạo thương ảnh, nghênh đón Chân Huyết Vương quan đang đánht ới.
Lúc này vương quan đang được một phân thân khác của Nhiếp Vân nắm trong tay, bị thương ảnh trực tiếp khiến cho hắn không khỏi lui về phía sau một bước.
- Đi xuống đi!
Chinh diện va chạm với Chân Huyết Vương quan thì sẽ không có biện pháp với bổn tôn Nhiếp Vân và phân thân Phong vương ở phía sau. Ngay sau đó hắn đã nghe được một tiếng quát lạnh lẽo vang lên. Một quyền hung mãnh lập tức đánh vào trên sống lưng của hắn.
Phốc!
Cường giả Phong vương có bướu thịt lảo đảo một cái rồi chúi người về phía trước, một ngụm máu tươi lập phun ra, vẻ mặt dữ tợn vô cùng.
Vốn hắn tưởng rằng đám thổ dân trước mắt này có thể dễ dàng bắt vào tay, tiện tay cũng có thể chém giết. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng, vừa mới giao chiến được hai chiêu thì hắn đã bị thương nặng.
- Đáng chết!
Hai mắt đỏ như máu, Phong vương có bướu thịt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân rồi nói:
- Vốn ta còn muốn để lại cho ngươi một mạng. Để ta luyện chế thành khôi lỗi, thế nhưng ngươi đã tìm chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Thanh âm giận dữ giống như quỷ kêu, chói tai mà khó nghe, khiến cho linh hồn của người ta không khỏi phát run.
Hắn thấy Nhiếp Vân thi triển ra thuấn di cho nên quả thực không định chém giết. Định hỏi ra bí mật. Thế nhưng bây giờ đã bị thua thiệt quá nhiều khiến cho hắn biết rõ. Nếu như thực sự nương tay, đừng nói là có thể bắt được hay không, không cẩn thận ngay cả bản thân hắn cũng sẽ phải bỏ mạng ở cái nơi này!
Có thể thực lực của đối phương không bằng hắn, thế nhưng thủ đoạn vô cùng lại phối hợp với thuấn di, cực kỳ đáng sợ, cho dù hắn dùng toàn lực, sợ rằng cũng khó có thể chém giết được đối puhowng.
- Ngươi coi như là người thứ nhất trong đám thổ dân làm ta bị thương, đủ để kiêu ngạo rồi.
Cái lưỡi đỏ chót lè ra, lại liếm môi một cái, cường giả Phong vương có bướu thịt này không có một chút mất mát, giận dữ nào nữa, mà thay vào đó là vẻ hưng phấn.