Có lẽ chính là bởi vì chuyên chú như vậy cho nên mới có thể trẻ tuổi mà biết nhiều về dược lý như thế. So với hắn cũng không kém hơn chút nào, thậm chí còn có nhiều điểm mạnh hơn.
- Đúng rồi, Tiêu huynh, có phải ngươi đã phát hiện ra cái gì đó hay không? Sao... Bích Dao cung chủ lại bảo chúng ta rời khỏi dược viên mà đến nơi này? Chẳng lẽ nàng không muốn trị liệu bệnh cho dược liệu nữa.
Khi không đùa giỡn, Vân Phi lại nghiêm túc hỏi.
- Ta cũng không biết nàng đang nghĩ gì! Dường như nàng có một gốc dược liệu cực kỳ lợi hại, có thể nuốt hết tinh khí thần của những dược liệu khác. Ta đanghoài nghi chính là gốc dược liệu này gây ra tai họa. Cho nên mới nói muốn nhìn một chút, kết quả nàng ta không có đồng ý!
Nhiếp Vân suy nghĩ một chút, quyết định đem chuyện này nói một chút với Vân Phi.
Dù sao cho dù bây giờ không nói, nếu muốn hoàn toàn giải quyết chuyện dược viên vẫn còn phải nhắc tới, không bằng nói trước một chút, cũng để cho người này kịp chuẩn bị.
- Còn có dược liệu như vậy sao? Nếu quả thật là do gốc dược liệu này, như vậy nhất định phải diệt trừ gốc dược liệu này, nếu không, sinh cơ bên trong dược viên vẫn sẽ bị cướp đi!
Nói tới dược liệu, Vân Phi không còn vẻ tùy ý như trước nữa, mà chuyển thành sắc mặt ngưng trọng.
- Diệt trừ? Ta cũng muốn a.
Nhiếp Vân cười khổ, đây cũng là lời trong lòng của hắn. Nếu như có thể diệt trừ, đương nhiên hắn cũng có thể thuận lý thành chương mang đi gốc Khải linh thảo này. Chỉ bất quá... Đối phương ngay cả cho hắn liếc mắt nhìn một cái cũng không đồng ý. Như vậy sao có thể để cho hắn diệt trừ được chứ? Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói thái độ của Bích Dao cung chủ cho đối phương nghe một lần.
- Nhìn cũng không cho nhìn? Chẳng lẽ nàng muốn để mặc cho những dược liệu này tử vong hay sao?
Vân Phi cũng có chút sững sờ.
Dựa theo đạo lý mà nói, cho dù gốc dược liệu này trân quý hơn nữa thì làm sao có thể so sánh được với toàn bộ dược viên cơ chứ?
Vì gốc dược liệu quỷ dị này mà buông bỏ toàn bộ dược viên, như vậy Bích Dao cung chủ này rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Ta cũng không biết... Yên tâm đi, nếu như nàng nếu muốn dược liệu trong dược viên, muốn cho chúng lần nữa khôi phục mà nói. Nhất định sẽ tới tìm chúng ta! Chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được rồi!
Nhiếp Vân nói.
Dù sao mục đích khi hắn tới đây cũng là vì Khải linh thảo, những dược liệu này có sống chết ra sao cũng không có liên quan gì tới hắn. Chỉ cần đối phương dẫn hắn đi tìm Khải linh thảo là được.
- Chờ? Không ổn!
Vân Phi lắc đầu một cái, sắc mặt có chút ngưng trọng:
- Mới vừa rồi mặc dù thời gian ta ở trong dược viên không dài. Thế nhưng cũng đã cẩn thận quan sát một phen, nếu như không nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Như vậy những dược liệu này sẽ không trụ được quá ba ngày, sau ba ngày sẽ tử vong toàn bộ!
- Ba ngày? Tử vong toàn bộ?
Nhiếp Vân sửng sốt nói.
Hắn cũng nhìn ra được sinh cơ của những dược liệu này đang dần dần mất đi, thế nhưng cũng không nhìn ra nó lại chết nhanh tới như vậy.
Không kéo dài quá ba ngày? Như vậy chẳng phải rất nhanh sẽ không cứu được hay sao?
Mặc dù những dược liệu này có chết thì đối với hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Thế nhưng vạn nhất Bích Dao cung chủ này vì vậy mà sinh lòng trách cứ, không chịu lấy ra Khải linh thảo. Khi đó chẳng phải sẽ nguy to hay sao?
- Đúng vậy, nếu như muốn cứu vớt dược viên này, như vậy phải nhanh hơn một chút. Nếu như chậm trễ nữa, cho dù thần tiên cũng không có biện pháp cứu.
Sắc mặt Vân Phi ngưng trọng.
- Ngươi có biện pháp gì sao?
Thấy Vân Phi nói cấp bách như vậy, Nhiếp Vân hỏi một tiếng.
- Không có...
Vân Phi cười khổ.
- Ta chỉ biết là dược liệu sẽ chết trong vòng ba ngày nữa. Thế nhưng đối với những thứ này một chữ cũng không biết được a. Ngươi cũng không có biện pháp, ta lại càng không có biện pháp nào khác.
Đối với bản thân thế nào, hắn vẫn tự biết lấy mình. Tiêu Lăng trước mắt này rất rõ ràng so với hắn càng am hiểu dược liệu hơn. Đối phương và Bích Dao cung chủ không có biện pháp, như vậy hắn càng không làm được.
- Muốn cứu dược liệu trong toàn bộ dược viên, như vậy việc đầu tiên phải làm chính là tìm được gốc Khải linh thảo kia! Mà muốn làm được điểm này, nhất định phải được Bích Dao cung chủ đồng ý...
Thấy hắn cũng không có biện pháp nào, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là tự mình giải quyết. Hắn xoa xoa mi tâm, suy đoán từng bước một:
- Bích Dao cung chủ muốn cứu dược viên, đây là chuyện mà cả Chí Tôn vực đều biết. Bây giờ lại ngăn cản ta nhìn thấy Khải linh thảo, chuyện này tất nhiên là có nguyên nhân!
- Có thể tìm được nguyên nhân này, hơn nữa còn có thể giải quyết. Như vậy có lẽ sẽ có thể giải quyết được chuyện này.
Phân tích tinh tế tất cả mọi chuyện một lần, Nhiếp Vân như tìm được đầu mối, hai mắt bắt đầu sáng lên.
Chuyện này nhìn qua thì rất khó khăn, không có đầu mối. Thế nhưng chỉ cần tìm được căn bản của nó thì sẽ trở nên đơn giản.
Bây giờ chuện căn bản nhất cũng không phải là giải quyết dược viên như thế nào, mà là... Bích Dao cung chủ!
Nếu như vị cung chủ này ngay cả cho hắn nhìn Khải linh thảo cũng không. Như vậy sao có thể lấy được dược liệu cơ chứ?
Mặc dù Khải linh thảo trân quý vô cùng, thế nhưng dù sao chẳng qua cũng chỉ là một gốc, một khi toàn bộ dược liệu trong dược viên tử vong. Khi đó Vô Lượng cung cũng sẽ hoàn toàn suy vong.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã có thể biết được.
Bích Dao cung chủ vì một gốc dược liệu mà trơ mắt nhìn toàn bộ Vô Lượng cung suy vong. Chuyện này tất có nguyên nhân của nó! Nếu như có thể tìm được nguyên nhân này, lại tiến hành giải quyết. Như vậy có lẽ đối phương tâm tình cao hứng lại trực tiếp chắp hai tay dâng Khải linh thảo cho hắn a.
Đương nhiên, đây chỉ là hy vọng mà thôi. Bất quá, chỉ cần giải quyết được nguyên nhân này và vấn đề của dược viên. Khi đó muốn lấy được Khải linh thảo, vấn đề sẽ trở nên đơn giản hơn không ít.
- Rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến cho nàng không quan tâm tới nhiều sinh mạng ở trong dược viên như vậy, cho dù là cả Vô Lượng cung cũng không để ý?
Mặc dù đã nghĩ tới phương pháp giải quyết, thế nhưng nếu như không biết nguyên nhân, như vậy hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
- Đúng rồi...
Đột nhiên, Nhiếp Vân nghĩ tới nữ tử trước kia, hai mắt hắn sáng lên.