Tinh Liên này là đệ tử nàng thích nhất, không có một ai bằng.
Không chỉ có xinh đẹp, tu luyện khắc khổ, quan trọng hơn còn là thông minh, biết lòng người khác.
- Chư vị đại sư đều có bản lĩnh của riêng mình, đều không phục ai. Như vậy để cho bọn họ chọn lựa ra mười người. Vô luận chọn ra ai cũng sẽ không có ai phục. Con thấy không bằng như vậy, tạo ra một cái khảo hạch, có thể thông qua khảo hạch, như vậy đã nói rõ bản lĩnh lớn, không thông qua, như vậy cũng không thể trách được ai.
Tinh Liên vội nói.
- Khảo hạch?
- Đúng vậy, con nghĩ nếu muốn khảo hạch thì cũng nên đơn giản một chút. Chúng ta có thể đem một ít dược liệu giá trị không cao, kể cả bùn đất ở không gian chung quanh di rời tới đây. Để cho mỗi người đồng thời quan sát một lần, mỗi người cũng đều được ra tay. Như vậy nếu như có thể trị liệu cho dược liệu khôi phục lại như lúc ban đầu cũng đã nói rõ. Người đó có bản lĩnh hơn. Đồng thời mới có tư cách đi dược viên quan sát... Tỷ thí như vậy, công bằng công chính, chắc hẳn sẽ không có ai sẽ sinh ra nửa câu oán hận!
Tinh Liên nói tiếp.
- Không tồi!
Nghe thấy đệ tử mình nói như vậy, hai mắt Bích Dao cung chủ sáng lên.
Đây chính là một biện pháp tốt a.
Mặc dù dược liệu trân quý bên trong dược viên không ít, thế nhưng dược liệu bình thường còn có nhiều hơn. Di chuyển tới đây một ít, đẻ cho những người này trị liệu. Nếu được thì chứng minh rõ có bản lĩnh thật sự, trị liệu không xong. Như vậy quả thực không có biện pháp... Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách học nghệ không tinh, không trách được người khác.
- Lời của Tinh Liên chắc hẳn chư vị đều nghe được a, không biết ý chư vị như thế nào?
Cẩn thận tính toán một chút, phát hiện ra đề nghị này của Tinh Liên rất đúng trọng tâm, Bích Dao cung chủ hài lòng gật đầu một cái, sau đó lại lên tiếng hỏi.
- Đề nghị của vị tiên tử này rất tốt, ta đồng ý!
- Ta cũng đồng ý!
- Trước tiên phải chữa trị xong một gốc thì mới có thể biểu hiện được bản lĩnh của bản thân. Đây cũng là chuyện cần làm.
Mọi người đồng thời mở miệng.
Để cho bọn họ lựa chọn, quả thực không dễ chọn lắm a. Vô luận chọn ai thì cũng sẽ cảm thấy không xứng. Như vậy cứ bằng vào bản lĩnh thật sự thủ thắng, cho dù có thất bại thì cũng không thể oán trời trách đất được.
- Vậy thì tốt, Tinh Liên, ngươi đi làm đi. Đi lấy mấy gốc dược liệu tới đây
Thấy mọi người đồng ý, Bích Dao cung chủ nhàn nhạt nói.
- Vâng!
Tinh Liên đi ra ngoài, dùng thời gian chừng một bữa cơm rồi mới lại xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc này trên mặt đất đã có mấy gốc dược liệu.
Là mấy gốc Vô Ngôn hoa, loại dược liệu này ở trong Hỗn Độn Chí Tôn vực chỉ coi như là dược liệu hết sức bình thường, không đáng giá bao nhiêu tiền.
Mấy gốc Vô Ngôn hoa này gục đầu xuống, được phong ấn ở bên trong một cái không gian nhỏ.
Bằng vào thực lực của Tinh Liên, nhất định không thể nào phong ấn dược liệu vào trong không gian rồi mang tới, có lẽ là vận dụng một loại trận pháp nào đó.
- Mấy gốc Vô Ngôn hoa này mời chư vị cẩn thận quan sát, nên dùng thuốc như thế nào cũng do từng người cân nhắc!
Bích Dao cung chủ nói.
- Cung chủ yên tâm...
Mọi người đồng thời ôm quyền, mỗi một người đều nhìn về phía Vô Ngôn hoa trước mắt.
Nếu không gian cũng đã bị phong ấn, đương nhiên cũng sẽ không tồn tại vấn đề hoàn cảnh biến hóa. Từng người nhìn vào dược liệu trước mắt, hy vọng có thể từ bên trong tìm ra được chỗ mấu chốt.
Lúc này Nhiếp Vân cũng đứng dậy, đứng ở sau lưng mọi người nhìn về phía mấy gốc dược liệu trước mắt.
Một lát sau, hắn khẽ cau mày, không nhịn được phải lắc đầu một phen.
Trình độ hiểu biết của hắn về dược liệu, mặc dù không dám nói đỉnh phong Tam giới, thế nhưng so với những người trước mắt này nhất định chỉ mạnh hơn chứ không kém hơn. Nhưng mà chẳng biết tại sao lại cái gì cũng không nhìn ra được.
Dùng linh hồn quan sát, mấy gốc dược liệu này có sinh mệnh lực vô cùng thịnh vượng, linh khí cũng rất dư thừa. Chỉ là chẳng biết tại sao lại gục đầu xuống, giống như tùy thời sẽ chết vậy.
Thiên nhãn mở ra, nhìn qua toàn bộkhông khí, đất đai một lần. Phát hiện ra những thứ này cũng không có bất cứ vấn đề gì, giống như bệnh tình của linh dược trước mắt đột ngột xuất hiện vậy. Không có bất kỳ một triệu chứng nào.
Khó trách lại có thể khiến cho vô số đại sư chùn bước, một gốc dược liệu cũng đã khó trị liệu như này, muốn chữa khỏi toàn bộ dược viên, quả thực không quá dễ dàng a.
Nhiếp Vân cau mày, sắc mặt những người khác lại có chút khó coi.
Từng đạo linh hồn ba động không ngừng truyền tới, muốn tìm ra được bệnh căn. Thế nhưng bọn hắn lại phát hiện ra cái gì cũng không tìm được.
Những người này cũng tinh thông dược lý, đối với tập quán của dược liệu biết rất rõ. Thế nhưng vô luận nhìn từ phương diện nào, những dược liệu này cũng không có bất cứ vấn đề gì. Đồng thời cũng không có bất kỳ bệnh chứng nào.
- Đồng Vân huynh. Những dược liệu này ngươi thấy sao?
Nhiếp Vân đang định tiếp tục quan sát thì bên tai lặng lẽ vang lên tiếng truyền âm của Vân Phi.
- Tạm thời còn chưa nhìn ra được.
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Hắc hắc, ta đã nhìn ra...
Vẻ mặt Vân Phi có chút vui vẻ.
- Ồ?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Vốn là hắn chỉ cho là Vân Phi trước mắt này chỉ có nghĩ tới tán gái mà thôi. Bản thân cũng không có bản lĩnh gì, không nghĩ tới đối phương còn có loại bản lĩnh này. Vừa nhìn một lát đã có thể nhìn ra chỗ mấu chốt.
- Hắc hắc, dù sao đây là cướp danh ngạch. Cũng không phải là cướp Khách Khanh trưởng lão a. Ta sẽ nói cho ngươi biết. Đến lúc đó liền làm phiền ngươi nói tốt cho ta vài câu trước mặt Tinh Liên tiên tử!
Vân Phi nở nụ cười, thanh âm tiếp tục truyền tới:
- Mấy gốc Vô Ngôn hoa này nhìn qua sinh mệnh lực thịnh vượng, đất đai, không khí cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nếu như bình thường mà nói, có lẽ nên hoàn hảo sinh trưởng chứ không phải có tình huống như bây giờ.
Nhiếp Vân gật đầu.
Đúng là như vậy, như vậy cũng giống như con người vậy. Vô luận kiểm tra như thế nào, bất kỳ khí quan nào cũng hoàn hảo không có một chút tổn hại nào. Không có chút bệnh hoạn nào, dựa theo tình huống bình thường mà nói. Có lẽ nên trưởng thành một cách khỏe mạnh. Thế nhưng không biết tại sao lại có vẻ bệnh, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy quá không rõ ràng.