- Làm sao bây giờ?
Chúng đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thậm chí nghĩ nhìn ra lựa chọn trong mắt của đối phương.
- Động thủ!
Mọi người ở đây do dự với nhau, đột nhiên hai đại thần thuần phục đầu tiên ra tay, chân khí tràn ngập bao phủ cả đại điện, phương vị ra tay không phải ra tay với đại thần khác mà là hoàng đế đế quốc!
- Các ngươi dám động thủ với ta, muốn chết!
Hiển nhiên hoàng đế bệ hạ không ngờ hai người thần phục mình đầu tiên lại là kẻ phản đầu tiên, hắn tức giận nổ phổi.
- Bệ hạ, Nhiếp Vân chỉ cần mạng cảu một mình ngươi, so với việc hắn giết sạch mọi người, còn không bằng một mình ngươi chết đi tốt hơn.
Đại thần động thủ lập tức thét dài và nói ra.
- Mọi người cùng nhau động thủ, nếu như bệ hạ có biện pháp cũng sẽ không thỉnh cầu chúng ta ra tay, chúng ta thật nghe lời hắn khẳng định sẽ bị Vân Vương đại nhân giết chết, đối nghịch với Vân Vương đại nhân chính là muốn chết, không bằng phản đi.
- Không sai, chẳng lẽ mọi người quên Triệu gia sao? Cho dù có lão tổ cấp bậc Chí Tôn có thể làm được gì? Trong mắt cường giả Chí Tôn chúng ta không tính là gì, không muốn chết thì cùng động thủ đi.
Các đại thần khác cùng hô to.
Vốn những đại thần khác ôm thái độ trông xem thế nào, nghe hai người nói thế liền động tâm.
Đúng vậy a, thực lực quân đội mạnh hơn nữa ngươi cũng không thể giết Chí Tôn, người ta biết bay, cùng lắm đánh không lại cứ bay lên, một khi đắc tội Chí Tôn, người ta nhớ thương ngươi, cho dù ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ chết.
- Động thủ!
Suy nghĩ cẩn thận được mất, mọi người đồng ra tay với hoàng đế đế quốc.
Bên ngoài Nhiếp Vân còn chưa tới nhưng bên trong đã phản loạn.
...
Ngoài hoàng thành, Nhiếp Vân gào to làm cả hoàng thành rung động không nhỏ, hắn vốn cho rằng mình cưỡng ép phá thành, phá hoàng cung sẽ làm cả thành Thần Phong khủng hoảng, không nghĩ tới càng khiến nhiều người sùng bái và cuồng nhiệt.
- Quá kiêu ngạo!
- Kêu gào quá kho trương, cái này gọi là thực lực, có thực lực mới có loại năng lực này!
- Đây mới là cường giả phải làm!
Đổi thành kẻ khác chỉ sợ đã biến thành thi thể, mà bây giờ hoàng thất đế quốc còn không dám phóng cái rắm!
Thời đại Yêu tộc làm loạni, mỗi người đều hi vọng thủ lĩnh của mình có thực lực siêu cường, như vậy mới có năng lực bảo vệ một phương, hiện tại hoàng đế đế quốc bị Nhiếp Vân bức bách như thế, đừng nói chiến đấu, thậm chí còn không dám phát ra tiếng ho nhẹ, triệt để làm dân chúng mất đi tin tưởng vào hoàng thất.
Người ta đã đánh tới tận hang ổ nhưng ngươi làm rùa đen rút đầu, có thể được kẻ khác đồng tình mới là chuyện lạ.
- Một!
Không quản ngươi phản ứng cuồng nhiệt hay khủng hoảng, thân thể Nhiếp Vân chậm rãi bay lên cao, hắn quan sát toàn bộ kiến trúc hoàng cung, sắc mặt biểu lộ không thay đổi, hắn đếm con số đầu tiên.
- Vân Vương đại nhân!
- Vân Vương đại nhân!
Mới hô một chữ đã nghe trong hoàng cung có tiếng hô gấp gáp vang lên, ngay sau đó nhìn thấy một đám đại thần áp giải hoàng đế bệ hạ hấp hối ra ngoài, cũng lao ra khỏi hoàng cung.
Lúc này mặt mũi hoàng đế bệ hạ chỉ toàn hai màu đỏ xanh, hai mắt biến thành màu đen, toàn thân sưng vù, hắn không giống như hoàng đế đế quốc, hắn càng giống tên ăn mày hơn.
- Ân?
Nhiếp Vân không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống này, hắn sững sờ không nhỏ.
Một đám đại thần lại bắt sống hoàng đế bệ hạ sao?
- Vân Vương đại nhân, chúng ta chân thành đầu nhập vào ngươi, ủng hộ ngươi thành tân hoàng đế bệ hạ của đế quốc, người này chính là lễ vật chúng ta dâng tặng đại nhân.
Các đại thần đi tới dưới chân Nhiếp Vân cákhông xa sau đó cùng quỳ xuống.
- Đầu nhập vào ta? Ủng hộ ta làm tân hoàng đế đế quốc?
Nhiếp Vân nhìn sắc mặt của những đại thần này không giống giả vờ, xác định bọn họ thật quy hàng mình nhưng hắn lại nhíu mày.
Cho dù thực lực của mình không kém cũng sẽ không tới mức làm những đại thần này gánh vác cái danh tiếng mưu phản áp giải hoàng đế tới trước mặt mình.
- Một đế quốc muốn hưng thịnh, đầu tiên phải có người đứng đầu thực lực cường đại, Vân Vương đại nhân chưa đủ mười bảy tuổi đã có thực lực vấn đỉnh Chí Tôn đỉnh phong, về sau trùng kích Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh cũng không phải không có khả năng!
- Nếu như Thần Phong đế quốc có được một Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh hoàng đế bệ hạ, thống nhất bảy nước có gì khó? Hiện tại chúng ta nhìn như mưu nghịch, một khi siêu cấp đế quốc chinh chiến thiên hạ, chúng ta chính là khai quốc công thần!
Hữu tướng Phạm Thân Khiết tiến lên phía trước một bước và cao giọng hô to.
- Không sai, chúng ta nguyện ý phụ tá Vân Vương đại nhân trở thành tân hoàng đế, thống nhất thiên hạ!
Hữu tướng nói những lời này làm mọi người nhiệt huyết sôi trào, đồng thời kích động ôm quyền xác nhận.
- Hữu tướng đại nhân nói đúng, Nhiếp Vân đại nhân trẻ tuổi như thế đã có thực lực cường đại như vậy, ngày sau sẽ tấn cấp Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh, nhất định là ván đã đóng thuyền, đế quốc có được cường giả như thế, mặc dù không tranh bá nhưng các quốc gia khác không ai dám nói nhảm nửa câu.
- Bằng vào thực lực hiện tại khiêu chiến Thần Phong đế quốc, nếu như thật thành hoàng đế đế quốc, chỉ sợ thanh danh của Thần Phong đế quốc danh truyền thiên hạ.
- Có hoàng đế bệ hạ như vậy, khẳng định Yêu tộc không dám tới.
- Vân Vương đại nhân làm hoàng đế!
- Làm hoàng đế!
Lúc hữu tướng Phạm Thân Khiết lên tiếng cũng không có ngăn cản lời nói trong phạm vi nhỏ, bằng vào thực lực Khí Tông đỉnh phong của hắn âm thanh truyền khắp thành Thần Phong, người bình thường vốn tới xem náo nhiệt, nghe nói như thế liền hưng phấn gào to.
Thần Phong đế quốc chịu đủ Yêu tộc làm loạn, mỗi người đều hi vọng có được chỗ dựa ổn định, an ổn gia viên, có thể an cư lạc nghiệp, về phần hoàng đế là ai không có quan hệ gì với những người bình thường như bọn họ!
Cái gọi là dân tâm chính là yên vui giàu có mà thôi.
- Chuyện này để sau hãy nói, ngươi tới!
Cắt ngang mọi người nghị luận, Nhiếp Vân vươn năm ngón tay về phía trước, hắn hấp tên hoàng đế đế quốc đang hấp hối bay lên không trung.
Chỉ có cường giả Chí Tôn mới có thể bay lên, bắt hắn lên không trung cũng phòng ngừa có âm mưu gì quỷ kế.
Bóp cổ hoàng đế đế quốc, Nhiếp Vân tiện tay bố trí phong ấn cách âm, hắn đang muốn nói chuyện nhưng đột nhiên nghe hoàng đế đế quốc gào thét.
- Chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết Dương Ngạn, Phùng Tiêu và phụ mẫu của ngươi bị nhốt nơi nào.
- Ngươi biết bọn họ bị nhốt ở đâu sao? Nếu như ngươi nói tại tổng bộ thích khách công hội thì không cần nói.
Nhiếp Vân nheo mắt lên tiếng.