Ám kình trái ngược với minh kình, thông qua vật chất truyền dẫn lực lượng đặc thù, loại lực lượng này không giống minh kính có thể đại khai đại hợp, âm nhu tàn nhẫn làm người ta khó lòng phòng bị, ví dụ như cử động đơn giản, bản thể yêu thú có lực phòng ngự rất mạnh, muốn đâm rách rất khó, ám kình thì khác, một khi thi triển xong, chỉ sợ vẻ ngoài của yêu thú không có gì thay đổi nhưng nội tạng đã sớm bị đánh thành tro bụi.
Xuyên thấu qua thân thể kích thương nội tạng, cách sơn đả ngưu, đây chính là ám kình.
- Ám kình, đúng rồi,chính là ám kình, dùng huyền ngọc chi kiếm truyền ám kình, ân, có lẽ ta có thể làm được.
Linh khí trên người Nhiếp Vân chấn động, hắn giống như người điên, trong tay cầm huyền ngọc chi kiếm sau đó vạch chém từng chiêu vào vách động, mỗi một chiêu va chạm với vách động nhưng không phát ra một chút âm thanh nào khác, dường như không mang theo chút uy lực nào.
- Đúng là như thế, phối hợp đại địa chi thế thử xem...
Không biết trải qua bao lâu, Nhiếp Vân mở choàng mắt, hắn thở ra một hơi sau đó bay lên không trung, huyền ngọc chi kiếm run lên sau đó chém thẳng vào vách động.
Hô!
Kiếm quang xẹt qua, vách động không có động tĩnh gì, đôi mắt Nhiếp Vân càng ngày càng sáng.
- PHÁ...
Ngay sau đó vách động bóng loáng lại biến thành bột mịn, hơn nữa phạm vi lớn tới vài trăm mét, bụi mù bắn tung tóe.
- Hấp thu ba mười hai viên linh thạch, chân khí càng thêm trầm trọng, lĩnh ngộ ám kình, thực lực tăng nhiều... Hiện tại lực chiến đấu của ta nếu gặp Ám Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận cảu thích khách công hội, tuyệt đối có thể một kiếm đánh bại, cũng không cần chật vật như thế.
Nhìn thấy mình hời hợt đánh nát nham thạch như thế, Nhiếp Vân cười.
Ám kình phối hợp đại địa chi thế càng gia tăng thực lực của mình lên rất nhiều, giả sử hiện tại gặp lại Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận cũng không cần sợ hãi.
- Hiện tại thời gian trôi qua hơn hai ngày, chắc hẳn đám Phong Lang Vương cũng sắp tới nơi này rồi, nên chuẩn bị một chút đi hoàng cung đế quốc giải quyết chuyện cũ.
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân bước ra khỏi sơn động, bàn chân vừa bước ra ngoài lại cảm giác không khí chung quanh đông cứng, vài đạo khí tức mãnh liệt xông tới gần.
- Bốn đại Chí Tôn?
Đạt tới cấp bậc Chí Tôn, nếu như không tận lực áp chế, bản thân mình cũng có thể sinh ra cảm nhận cường giả đồng cấp ở gần mình, hiện tại Nhiếp Vân cảm giác bên ngoài sơn động có bốn đạo khí tức cực nóng đang bay nhanh, nguyên khí chung quanh chấn động cứng lại giống như hình thành trận pháp giam cầm bao phủ bản thân mình.
- Cấm Ba Nguyên Khí Trận!
Cảm nhận được linh khí chấn động khác thường, Nhiếp Vân hơi chút yên lòng.
Cấm Ba Nguyên Khí Trận là trận pháp phụ trợ thông thường tại đại lục Phù Thiên, hiệu quả rất giống phong ấn, nó có hiệu quả giam cầm tinh thần ý niệm và ngọc giản truyền tin, làm cho không người nào có thể truyền tin tức ra bên ngoài, nó cũng không ảnh hưởng người bên tỏng phát huy thực lực.
Xem ra đối phương làm ra trận pháp này chính là không muốn mình truyền tin tức ra bên ngoài, ngược lại không sợ hãi thực lực của chính mình.
Hô!
Trong nội tâm đang suy nghĩ thì bốn người đã bay tới đỉnh đầu và đáp xuống, hơn nữa còn vây hắn vào bên trong.
- Nhiếp Vân, cảm nhận được khí tức của chúng ta nhưng ngươi không trốn đi, hiện tại còn muốn đi đã muộn rồi!
Thấy thiếu niên không rời đi, Phong Dụ cười ha ha lên tiếng.
Bọn họ lúc trước sợ Nhiếp Vân vừa cảm nhận khí tức của bọn họ sẽ lập tức bỏ chạy thục mạng, vì thế nghĩ ra vài loại đối sách, kết quả thiếu niên này không thèm động đậy hay chạy đi, từ đó rất nhiều kế sách đã thất bại cho nên nội tâm rất khó chịu.
Nhưng không trốn đi thì rất tốt, cũng giảm rất nhiều phiền toái.
- Ah? Là đám bại tướng các ngươi nữa sao? Lần này tới đây làm gì? Muốn chết hay sao?
Nhìn đám người chung quanh một vòng, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bốn người này đều là người quen, Phong Dụ, Mạc Ngạn Thanh, La Thiên Tường không cần phải nói, mấy ngày hôm trước mới đánh bại bọn chúng một lần, tông chủ Di Thiên Tông Di Hoằng tôn giả chính là kẻ hãm hại hắn kiếp trước, hắn càng quen thuộc!
- Muốn chết? Ha ha! Ta xem ngươi lấy đâu ra tin tưởng như vậy! Đúng là đồ không biết sống chết trước mắt, thật sự quá buồn cười.
Phong Dụ cười lạnh và nói.
- Không biết sống chết trước mắt? Đúng là có kẻ không biết sống chết trước mắt nhưng là ai thì không biết.
Nhiếp Vân khoanh tay trước ngực.
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, sắp chết tới nơi còn không biết, thật sự quá đáng buồn!
- Nói thiệt cho ngươi biết, thực lực của mấy người chúng ta đã gia tăng gấp mấy lần lúc trước, càng không cần nói Di Hoằng tông chủ lực trận cho chúng ta... Đúng rồi, ngươi biết Di Hoằng tôn giả là ai không?
- Là tông chủ Di Thiên Tông, đệ nhất cường giả Thần Phong đế quốc!
ánh mắt La Thiên Tường tỏa ra hào quang sáng ngời, hắn tiến lên phía trước một bước.
- Thực lực Di Hoằng tôn giả thiên hạ vô địch, ngoan ngoãn quỳ xuống thừa nhận bản thân mình là súc sinh, tự nguyện để chúng ta hủy bỏ tu vi, có lẽ còn có thể giữ được tánh mạng, nếu không ta sẽ cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào.
Lúc này Mạc Ngạn Thanh cũng xé bỏ gương mặt giả nhân giả nghĩa, gương mặt biến thành dữ tợn.
Đạp lên thi thể kẻ khác thành tựu danh tiếng thiên tài tự nhiên không phải là người tốt lành gì.
- Ta vốn cho rằng đã giáo huấn qua một lần thì các ngươi sẽ nhớ kỹ, cũng sẽ biết tiến thoái, hiện tại xem ra là suy nghĩ hảo huyền của ta thôi.
Nhìn thấy gương mặt dữ tợn của ba người Mạc Ngạn Thanh, Phong Dụ, La Thiên Tường, Nhiếp Vân lắc đầu.
Kiếp trước bọn chúng đã từng gia hại bản thân mình, dựa theo đạo lý kiếp này giao thủ sẽ không hạ thủ lưu tình, chẳng qua khi đó cảm thấy kiếp trước bọn chúng bị Di Hoằng Chí Tôn bức bách nên đi sai đường, không nghĩ tới chó không sửa tính ăn cứt, vẫn ngựa quen đường cũ.
- Được rồi!
Đột nhiên Di Hoằng tôn giả lên tiếng.
Hắn vừa lên tiếng làm những người khác câm miệng không dám nói thêm câu nào, lúc trước một chiêu đánh bại ba người Mạc Ngạn Thanh liên thủ đã xác lập uy nghiêm vô thượng.
- Ngươi là Nhiếp Vân đúng không, hôm nay ta co thể không giết ngươi nhưng ngươi phải bảo sư phụ của ngươi giao đồ vật lấy được trong mộ Lạc Khúc ra đây.
Di Hoằng Chí Tôn cười lạnh lên tiếng, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân giống như nhìn thấy thịt cá nằm trên thớt, cũng chẳng khác gì đồ ăn có thể tùy thời có thể ăn.
- Mộ Lạc Khúc? Phụ mẫu ta là ngươi biết sao?
Nhiếp Vân híp mắt lại và lên tiếng hỏi thăm.