Trước đó từ Trần gia đi tới nơi này hắn tốn thời gian rất lâu, mà bây giờ bất quá cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
- Thiên đạo, đi ra đi. Bằng hữu cũ tới, còn không mau hiện thân!
Đứng ở bên trong hư không yên tĩnh, Nhiếp Vân nhàn nhạt nhìn bốn phía, cười nói.
Ầm Ầm!
Nương theo lời của hắn, hư không đung đưa một trận, một đạo hư ảnh nhàn nhạt chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người. Sau khi nhìn thấy Nhiếp Vân, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng đi tới.
- Nhiếp Vân đại nhân!
Thiên đạo hóa hình!
Thiên đạo Cửu Thiên thế giới đã từng được Nhiếp Vân cứu qua một lần, cho nên đối với hắn có lòng cảm kích sâu đậm. Lúc này nhìn thấy lại lần nữa xuất hiện, nó nào dám lạnh nhạt.
- Ngươi vẫn tốt chứ!
Thấy thiên đạo hóa hình trước mắt so với hai năm trước đã rõ ràng hơn không ít. Nhiếp Vân không nhịn được khen ngợi Hỗn Độn Tụ Linh châu cường đại.
- Đa tạ Nhiếp Vân đại nhân cứu giúp, hai năm qua ta luôn dựa theo phân phó của đại nhân, nâng đỡ Trần gia, không dám vi phạm chút nào.
Thiên đạo nói.
- Được rồi, làm không tồi.
Nhiếp Vân gật đầu:
- Lần này ta tới tìm ngươi không phải là để nói chuyện này, mà là... Nói cho ngươi biết một chuyện, A Dục Vương lại lần nữa xuất thủ, ngày mai... Hắn muốn bắt ngươi đi.
- Ngày mai sẽ bắt ta đi?
Thiên đạo sửng sốt một chút, ngay sau đó thân thể run rẩy:&- Cầu xin Nhiếp Vân đại nhân cứu ta!
- Nhất định ta sẽ cứu, chẳng qua bây giờ lại có rắc rối, không biết ngươi có đối sách gì tốt hay không?
Nhiếp Vân đem ý nghĩ của mình nói ra.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, chính là để cho thiên đạo phối hợp với vị Huyễn Cách thống lĩnh kia. Bị bắt tới, mà hắn và Tĩnh Tâm thì nhân cơ hội đi theo ở phía sau, trà trộn vào trong Bích Hải Huyền Thiên. Thứ nhất là đi tìm Hỗn Độn Hàn tinh một chút, thứ hai, cũng có thể nhìn một chút xem A Dục Vương muốn bắt thiên đạo đi rốt cuộc để làm gì cái gì.
- Ta có thể phối hợp với đại nhân để cho A Dục Vương bắt đi. Chẳng qua là... Nếu như ta vừa đi, như vậy Cửu Thiên thế giới không có ta vận chuyển, rất có thể sẽ lập tức sụp đổ, cho nên...
Thiên Đạo hình người chậm rãi nói.
Thiên đạo rời đi, thế giới sụp đổ, đây là chuyện không thể sửa đổi được. Cho dù bằng vào thực lực của Nhiếp Vân cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
- Nói như vậy, ngươi cũng không có cách nào sao?
Nhiếp Vân nhíu mày lại.
- Không có!
Thiên đạo lắc đầu nói.
Trong lòng Nhiếp Vân trầm xuống.
Hắn đến tìm Thiên đạo chính là muốn có một phương pháp truing hòa, cũng không thể để cho Cửu Thiên thế giới sụp đổ được. Như vậy vừa có thể hoàn thành được kế hoạch của mình lại có thể bảo toàn Cửu Thiên thế giới. Chẳng lẽ suy nghĩ này thực sự không thể thực hiện được hay sao?
Nếu như quả thật không thể được, như vậy cũng chỉ có thể xuất thủ ngăn cản Huyễn Cách thống lĩnh mà thôi.
Bất quá, một khi xuất thủ, nhất định Huyễn Cách thống lĩnh sẽ có phát hiện. Sau này muốn trà trộn vào trong Bích Hải Huyền Thiên cũng không biết sẽ phải phí bao nhiêu tâm sức.
Chẳng lẽ thực sự không có phương án gì tốt hơn hay sao?
- Nhiếp Vân đại nhân, có lẽ gia gia ta sẽ có biện pháp tốt a! Vừa rồi ta đã thông báo cho gia gia tới đây, đại nhân sẽ không trách cứ ta đó chứ?
Trong khi Nhiếp Vân đang có chút phiền muộn thì Trần Lạc Dung nói.
- Để cho hắn tới cũng tốt!
Lão tổ Trần gia thân là thổ địa trong Cửu Thiên thế giới, hắn và thiên đạo không có biện pháp gì tốt. Có lẽ ngươi này có thể có biện pháp gì tốt hơn cũng không biết chừng.
Lại nói, trước đó bọn họ cũng đã gặp mặt, Nhiếp Vân cũng không phải là người nhỏ mọn, làm sao có thể tức giận được chứ?
- Để ta mang hắn tới đi, nếu không để hắn bay tới đây, còn không biết phải đợi tới năm tháng nào nữa.
Biết lão tổ Trần gia sắp tới, tinh thần của Nhiếp Vân đảo qua, lập tức bao phủ toàn bộ Cửu Thiên thế giới. Hắn lập tức thấy được lão tổ Trần gia đang phi hành. Hắn ta ở trong thế giới này là tồn tại đỉnh tiêm nhất, thế nhưng chênh lệch so với Nhiếp Vân quả thực quá xa. Nếu như để hắn bay tới, không biết còn phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Ầm!
Nhiếp Vân đưa tay về phía trước, không gian trước mắt lập tức vỡ vụn. Ngay sau đó Trần Lạc Dung đã thấy được lão tổ Trần gia bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, lập tức thông qua không gian vỡ nát đi tới trước mặt nàng. Trước sau ngay cả một cái hô hấp cũng không tới.
- Tham kiến Nhiếp Vân đại nhân!
Bị người bắt lại khiến cho lão tổ Trần gia sợ hết hồn. Thế nhưng khi nhìn thấy rõ người trước mắt chính là Nhiếp Vân, sắc mặt hắn lập tức vui mừng, vội vàng khom người.
- Không cần đa lễ, ta có một việc cần hỏi ngươi một chút. Ngươi xem có biện pháp gì tốt hay không.
Nhiếp Vân đem mọi chuyện ra giải thích một chút.
- Vấn đề lớn nhất chính là... Để cho thiên đạo rời đi mà Cửu Thiên thế giới không sụp đổ, đúng không?
Lão tổ Trần gia hiểu rõ mọi chuyện, khẽ cười một tiếng:&- Cái này thì đơn giản!
- Đơn giản?
Nghe thấy Lão tổ Trần gia nói vậy, lúc này tới phiên đám người Nhiếp Vân kinh ngạc.
Bọn họ suy nghĩ rất lâu cũng không có cách nào xoay xở, đối phương chỉ nghe một câu thì đã có câu trả lời, còn nói là đơn giản, chuyện này... Làm sao có thể cơ chứ?
Chẳng lẽ kiến thức của hắn so với người khác còn nhiều hơn như vậy sao?
- Khục khục. Các ngươi hiểu lầm rồi. Ta nói đơn giản đó là bởi vì trước khi Cửu Thiên thế giới không có xuất hiện thiên đạo đã từng xuất hiện qua tình huống như vậy. Chúng ta vì phòng ngừa thế giới sụp đổ cho nên đã luyện chế ra bốn cái đại đỉnh. Chắc hẳn Nhiếp Vân đại nhân cũng biết Tứ Phương đỉnh này do tứ đại gia tộc nắm trong tay. Cho nên mới có Trần gia chúng ta như ngày hôm nay.
Thấy vẻ mặt của mọi người như vậy, Lão tổ Trần gia biết nhất định bọn họ đã hiểu lầm, cho nên mới vội vàng giải thích.
- Ồ? Không ngờ ta đã quên mất đi chuyện này.
Nhiếp Vân vỗ trán một cái, cười khổ không thôi.
Chuyện này lúc mới tới Cửu Thiên thế giới hắn đã nghe nói qua, không ngờ vừa rồi lại bị quên mất, quả thực là…
Lão tổ Trần gia đã từng nói, Tứ Phương đỉnh trấn áp tứ phương, duy trì củng cố thiên đạo. Mãi sau khi thiên đạo mới ra đời, tác dụng của nó mới yếu bớt, mãi cho tới lúc hoàn toàn mất đi tác dụng.
Ngoài ra, Tứ Phương đỉnh của Cửu Thiên thế giới lúc này cũng đã ở trên tay hắn. Bởi vì vô dụng cho nên hắn mới ném vào Nạp Vật thế giới, cũng đã sắp quên mất tới nó.