Chỉ có thế giới mặt kính mới có thể giải thích tất cả vấn đề, mới có thể nói rõ vì sao Đan Thần chúa tể nói như vậy, vì sao Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên đột nhiên biến thành sát thủ, tại sao lại có hai Nhiếp Vân đánh nhau khó phân thắng bại.
- Kỳ thật... Ta còn có nghi hoặc, nếu như là thế giới mặt kính, có thể sinh ra phân thân, phân thân có suy nghĩ hoàn toàn giống như chúng ta, vì sao phải lừa gạt chúng ta?
Linh Tú Đại Đế nghĩ đến cái gì đó liền lên tiếng.
- Việc này...
Mọi người im lặng lần nữa.
Đúng thế, nếu thật là thế giới mặt kính có thể phục chế phân thân giống như đúc, tư duy cũng giống nhau, chắc chắn sẽ có suy nghĩ như nhau, vì sao lại giết bản tôn?
- Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng có chút kỳ quái, nếu mặt kính phân thân bản tôn bị giết, hắn khẳng định sẽ không tồn tại, tại sao phải tự sát?
Đoạn Diệc cũng nghĩ đến vấn đề này.
Tấm gương chỉ phản xạ vật thể, cũng không trống rỗng xuất hiện, bản tôn tử vong, cái gọi là mặt kính phân thân làm sao có thể còn sống tiếp?
Phân thân làm như vậy... Chẳng lẽ chỉ vì tự sát?
Điều đó không có khả năng a!
- Xem ra thế giới mặt kính không đúng, hoặc là... Có chuyện gì đó mà chúng ta không biết.
Suy nghĩ một hồi, mọi người còn không hiểu, Vạn Pháp chúa tể lắc đầu.
Hiện tại xem ra nơi này cũng không phải thế giới mặt kính đơn giản như thế.
- Chủ nhân đã đoán ra cái gì đó, bằng không sau khi đám người Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên tự bạo lại không có khả năng không bị thương.
Tử Đồng Bất Hủy nói.
- Không sai, hẳn Nhiếp Vân chúa tể đã phát hiện cái gì đó, được rồi, chúng ta không nên nghi kỵ lung tung, không bằng chờ hắn đánh thắng phân thân và giải thích với chúng ta, ta tin tưởng hắn nhất định có thể thành công.
Linh Tú Đại Đế nói.
- Chờ chủ nhân giải thích với chúng ta thôi, hiện tại ta hi vọng nói với mọi người một chuyện.
Đoạn Diệc ngừng một chút, đột nhiên vung tay bố trí cấm chế, cũng truyền âm với mọi người.
- Nếu đã xuất hiện phân thân của chủ nhân, phân thân Phù Ám Triều và Tiêu Diêu Tiên, cho dù nơi này không phải thế giới mặt kính cũng không khác bao nhiêu, khẳng định cũng sẽ có người giống như đúc chúng ta xuất hiện.
- Đề phòng tới lúc đó nhận sai người, ta hi vọng nói tiếng lóng.
- Có thể làm cho chúng ta nhận ra nhau.
- Tiếng lóng? Không sai!
- Đối phương là phân thân, có thể biết được chuyện và trí nhớ trước kia, không có khả năng biết rõ chuyện bây giờ!
- Nói đi, tiếng lóng gì?
Ánh mắt đám người Tử Đồng Bất Hủy sáng ngời.
Mặt kính phân thân đã hình thành từ khi tiến vào thế giới mặt kính, biết rõ trí nhớ lúc trước và ẩn nấp trong bóng tối, có thể quan sát hành động của bọn họ và biết rõ chuyện xảy ra, nhưng với việc lặng lẽ truyền âm như thế này, không biết bố trí tiếng lóng.
Chỉ cần nhớ kỹ tiếng lóng, có thể nói ra tiếng lóng, tất nhiên là thực, trải qua như thế có thể miễn đi không ít nguy hiểm.
- Mặt kính phân thân đã có thể suy tính ra chúng ta lúc nào tiến vào thôn, chỉ sợ cũng có thể suy tính ra chúng ta có khả năng nghĩ ra tiếng lóng.
Đoạn Diệc nói tiếp:
- Không bằng như vậy, tiếng lóng không phải chúng ta nghĩ ra, sẽ do chủ nhân định ra!
- Ngươi nói Nhiếp Vân chúa tể? Hắn đang chiến đấu thì làm sao định ra tiếng lóng? Lại nói ngươi nói ai là thật? Vạn nhất giả mạo biết rõ, tiếng lóng còn ý nghĩa gì chứ?
Linh Tú Đại Đế im lặng.
Lại bảo Nhiếp Vân chế định tiếng lóng cũng không có vấn đề, chỉ là... Hiện tại bọn họ không biết ai là Nhiếp Vân thật hay giả thì làm sao bây giờ?
- Ha ha, ta nói do chủ nhân định, cũng chưa nói muốn hỏi hắn, ta suy nghĩ, từ giờ trở đi chỉ ba giây qua đi, chủ nhân dùng chiêu số gì, dùng cái gì làm tiếng lóng thì mọi người nhớ kỹ, không nên nói ra.
Đoạn Diệc nói ra ý nghĩ của mình.
- Tốt!
Ánh mắt mọi người sáng lên và gật đầu.
Đám người Đoạn Diệc suy đoán, cho dù Nhiếp Vân đầu tiên hay Nhiếp Vân thứ hai đều không biết rõ tình hình, lúc này bọn họ đang chiến đấu tới giai đoạn gay cấn!
Đúng như bọn họ đoán, chiêu số của hai người hoàn toàn giống nhau, cho dù Liên Nguyệt kiếm pháp hay các chiêu số khác đều không có chút khác biệt, tốc độ tấn công nhanh tới mức bọn họ không nhìn kịp.
Hơn nữa lực lượng trong cơ thể của bọn họ giống như không có tận cùng, dư âm chiến đấu ảnh hưởng không ngừng lan rộng ratừ đó quét qua cả thôn xóm, lực lượng bọn họ phát ra không chỉ là nửa bước chúa tể, cho dù chúa tể chân chính đánh lâu như thế cũng khẳng định suy kiệt, tinh thần bất lực, hai người bọn họ có tinh thần no đủ, hoàn toàn không có dấu hiệu suy yếu.
Đinh đinh đinh đinh!
Liên Nguyệt kiếm pháp va chạm với nhau khó phân thắng bại, hai người lúc này lại thi triển mấy trăm loại kiếm pháp, mỗi một loại đều bộc phát uy thế kinh thiên động địa, ném tới nơi nào trong Quy Khư Hải cũng là tuyệt học trấn tông.
Chiêu số lợi hại như thế nhưng khó phân cao thấp.
- Ta xem bản lĩnh cao nhất của ngươi thế nào.
Nhiếp Vân thét dài một tiếng, hắn lật tay trái cầm một thanh kiếm khác trong tay, hai tay linh xảo như hoa, hai kiếm đâm tới cùng lúc.
- Song kiếm!
Thiên phú thiên thủ sư!
- Hừ!
Nhiếp Vân thứ hai không nói nhảm,, tay trái cũng động, ngay sau đó một thanh kiếm xuất hiện trong tay.
Song kiếm vung vẫy bộc phát hai loại kiếm pháp hoàn toàn khác nhau, chiêu số hội tụ và hình thành phong bạo trên không trung.
- Song kiếm!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám người Đoạn Diệc đồng thời gật gật đầu.
Bọn họ không biết chiêu số Nhiếp Vân thi triển là gì nhưng song kiếm chấn động thi triển kiếm pháp hoa lệ.
Mỗi bên thi triển kiếm pháp khác nhau, hai bên cùng phá giải chiêu thức của nhau, đánh lâu như thế nhưng cả hai khó phân cao thấp.
- Đánh tiếp như vậy, cho dù lại đánh mười năm cũng không phân thắng bại...
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Linh Tú Đại Đế đồng thời cau mày.
Thế giới mặt kính sao chép trí nhớ và thực lực bản tôn, phân thân cũng không kém bản tôn, nếu như đánh tiếp tương đương tự mình đánh mình, vĩnh viễn không phân ra thắng bại.
Bởi vì ngươi biết chiêu số gì thì đối phương cũng biết, ngươi muốn xuất tuyệt chiêu gì thì đối phương cũng có thể đoán ra... Như vậy làm sao đánh?
- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không biết ai là thật hay giả, làm sao hỗ trợ?
Đám người Đoạn Diệc ưu sầu.
Chiến đấu như thế sẽ không thể phân ra thắng bại, bọn họ cũng không thể giúp được cái gì, có lo lắng cũng vô dụng.