Vô Tận Đan Điền

Chương 2507: Nhiếp Vân thật giả (Thượng)




- Ngươi là ai?

- Hai chủ nhân?

Xuất hiện ở trước mặt mọi người cũng là Nhiếp Vân, hai người này giống nhau như đúc.

- Rốt cục hiện thân sao? Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết nấp sau lưng làm việc mờ ám.

Nhiếp Vân đầu tiên nhìn chằm chằm vào đám người.

- Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao phải ngụy trang thành bộ dạng của ta gây sóng gió.

- Những lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng!

- Ngươi là người nào? Bắt chước bộ dạng của ta lừa gạt bọn họ, lá gan thật to.

- Nếu như ngươi vẫn ẩn nấp, khả năng không có biện pháp bắt ngươi, nếu ngươi đã đi ra thì lưu lại đi.

Nhiếp Vân thứ hai hừ lạnh một tiếng, lực lượng toàn thân sôi trào như bắn thẳng ra ngoài.

- Ha ha, vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi đúng là dám nói.

Nhiếp Vân đầu tiên cười lạnh.

- Đã... Đã xảy ra chuyện gì?

- Tại sao có hai chủ nhân?

- Khẳng định có một người giả, người vừa xuất hiện đã dò xét qua, người sau chắc chắn là giả!

Đám ngườ Đoạn Diệc lúc này bắt đầu sững sờ, lập tức sinh ra ý cảnh giác.

- Gia hỏa này giả mạo ta, chỉ cần chém giết hắn là chúng ta có thể giải quyết phiền toái.

Nghe được mọi người nghị luận, Nhiếp Vân đầu tiên thở ra một hơi.

- Tốt!

Đám người Đoạn Diệc gật gật đầu và chậm rãi vây quanh Nhiếp Vân thứ hai, ánh mắt nhìn chằm chằm.

Trước kia bọn họ đã dò xét Nhiếp Vân đầu tiên, tuyệt đối là thật, kẻ sau vừa xuất hiện chỉ sợ biến thành “Giả mạo ngụy trang “, nếu như bọn họ không sớm phòng bị, gặp được chuyện này sẽ luống cuống, có khả năng bị lừa gạt.

- Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy, Vạn Pháp chúa tể, Linh Tú Đại Đế, các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ta là thật là giả các ngươi không phân biệt được?

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Nhiếp Vân thứ hai hét lớn, cho dù cử chỉ, động tác, biểu lộ hay linh hồn chấn động đều giống Nhiếp Vân như đúc, từ đó làm người ta không phân biệt rõ ràng.

- Ngươi nói mình là thật, có chứng cớ gì? Không cho chúng ta dò xét, ngươi cảm giác chúng ta sẽ tin hay sao?

Tử Đồng Bất Hủy quát.

- Dò xét?

Nhiếp Vân thứ hai do dự sauđoó chỉ vào Nhiếp Vân đầu tiên.

- Cho các ngươi dò xét không có gì, ta sợ người này thừa cơ đánh lén, ta thật bị hắn đả thương, chúng ta khẳng định sẽ phải chết ở nơi này.

- Không dám cho dò xét cứ việc nói thẳng, giả chính là giả, cho dù thế nào cũng không phải thật.

- Các ngươi ngàn vạn không nên bị hắn đầu độc, chúng ta liên thủ bắt hắn lại, ta không tin không làm hắn lộ ra nguyên hình!

Nhiếp Vân đầu tiên thấy đối phương không dám cho đám người Đoạn Diệc dò xét, hắn cười một tiếng, lúc này một thanh kiếm xuất hiện trên tay.

- Được rồi, mọi người cùng nhau liên thủ!

Vạn Pháp chúa tể thét dài.

- Vạn Pháp chúa tể, ngươi làm cái gì? Trước kia ta cứu ngươi ra khỏi tay Mặc Tậtt, chẳng lẽ ngươi tin gia hỏa ngụy trang này hay sao?

Nhiếp Vân thứ hai cau mày.

- Ách?

Nghe được cứu hắn ra khỏi tay Mặc Tật, tất cả mọi người sững sờ.

Mặc Tật là chuyện trước khi đi vào hư không giới, người nơi đây không ai nói qua, nếu như Nhiếp Vân thứ hai là giả, có lẽ không biết người này.

- Như thế nào, có thể nói ra Mặc Tật thì các ngươi tin tưởng? Linh Tú Đại Đế, trước kia tại thành Trọng Đồng trao đổi với Đan Thần chúa tể thì ngươi còn ngăn lại ta, yêu cầu ta một sự kiện, chắc hẳn là muốn ta hỗ trợ cứu Vạn Pháp chúa tể a!

Nhiếp Vân đầu tiên thấy mọi người nghi hoặc liền nói.

- Linh Tú Đại Đế, còn có chuyện này?

Linh Tú Đại Đế tìm Nhiếp Vân là chuyện chưa từng nói cho kẻ thứ hai biết, đám người Đoạn Diệc đang ở trong nạp vật thế giới, cũng không biết rõ tình hình, cho nên thật hay giả chỉ có người trong cuộc biết, Nhiếp Vân đầu tiên nói ra lời này, những người khác lập tức đưa mắt nhìn Linh Tú Đại Đế.

- Là thật!

Linh Tú Đại Đế gật gật đầu, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân thứ hai mang theo sát ý.

Nếu đối phương có thể nói ra chuyện che giấu như thế, nói rõ là thực, kẻ tới sau chính là giả.

- Lúc ấy ngươi gọi ta lại, câu đầu tiên là ‘ Nhiếp Vân chúa tể thứ lỗi, ta thật có chuyện muốn nhờ... ’, ngươi chưa nói xong đã bị ta cắt lời, ta nói nguyên lời là ‘ không có ý tứ, ta còn có việc, tạm thời không muốn chạm phải phiền toái khác, cáo từ!’, không biết Linh Tú Đại Đế còn nhớ đoạn đối thoại này hay không?

Nhiếp Vân thứ hai nói.

- Tự... Tự nhiên có thể nhớ tới, ngươi nói không sai một câu.

Linh Tú Đại Đế sửng sốt.

Hai người này há miệng nói ra chuyện khi mới quen biết nhau, ngay cả đối thoại cũng không sai một câu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ lại... Hai người là thật?

Điều đó không có khả năng ah!

Làm sao có hai người là thật?

Nếu như không phải như vậy, tình huống hiện tại giải thích như thế nào?

Ngụy trang thành một người, tối đa bộ dáng, ngữ khí, linh hồn chấn động, cử chỉ nhưng không phỉa là kinh nghiệm, cũng không thể biết rõ trí nhớ mười phần.

- Rất tốt, không nghĩ tới vì ngụy trang ta ngươi điều tra chuyện này rõ ràng như thế, lợi hại.

Nhiếp Vân đầu tiên thấy đối phương nói không sai chút nào, đôi mắt nheo lại và tỏa sáng.

- Điều tra? Ta không biết tại sao ngươi biết những chuyện này nhưng có một số việc khẳng định không phải điều tra là biết rõ!

Nhiếp Vân thứ hai quay đầu nhìn về phía Đoạn Diệc:

- Ngươi quen biết ta lần đầu tiên là ở thành Tam Giới, lúc ấy ngươi muốn mua sắm Hỗn Độn Vương Thạch của a, chuyện này ngươi sẽ không quên mất chứ?

- Vạn Pháp chúa tể cũng không cần nói, ta cứu ngươi ra khỏi tay Mặc Tật, về phần Tử Đồng Bất Hủy, ngươi và đám người Phù Ám Triều cùng đi Âm Hồn Cốc, lúc ấy còn có Bạch Đầu tôn giả, tỷ muội Quỷ Mị Yêu Cơ!

- Những này có lẽ không sai ah.

- Việc này...

Ba người Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy, Vạn Pháp chúa tể nháy mắt, nội tâm gần như sụp đổ

Hắn nói đúng, nhưng mà... Nhiếp Vân đầu tiên đã cho bọn họ kiểm tra, không có vấn đề, hiện tại tình huống thế nào?

Hai Nhiếp Vân có bộ dáng hành vi cử chỉ giống nhau cũng bỏ đi, mấu chốt là trí nhớ cũng như nhau, có lầm hay không?

- Trí nhớ thông qua một ít bí pháp có lẽ có thể biết rõ, nhưng thủ đoạn và thực lực không thể sai được.

- Nhiếp Vân ta sáng tạo độc đáo Liên Nguyệt kiếm pháp, mặc dù không nói long trời lở đất, thiên hạ vô địch nhưng có thể nói độc nhất vô nhị, ít nhất hiện tại không có người nào luyện thành, chắc các ngươi biết việc này.

Nhiếp Vân đầu tiên quát lạnh, trường kiếm trong tay chấn động, kiếm quang như mưa, một bộ kiếm pháp huyền ảo bị hắn thi triển ra ngoài.