Bây giờ không phải là thời điểm trông trước trông sau, tìm được tế thai sớm một chút thì cũng có thể phá vỡ mê cục sớm một chút. Nếu không, nếu như một mực vây ở chỗ này, cho dù là hắn cũng sẽ có chút không chịu nổi.
Những Tế Tự chi linh này không có thực lực quá mạnh mẽ, hắn đoán, nếu như thật sự xuất thủ, một chưởng của hắn là có thể càn quét tất cả. Cho nên mới không có lo lắng gì, hẳn không phải là bẫy rập gì đó.
Sưu.
Nghe được lời Nhiếp Vân phân phó, mọi người mỗi người đều nín thở, chậm rãi đi về phía đám Tế Tự chi linh này.
Đám thi thể cổ quái này dường như không có có bất kỳ phản ứng nào, mỗi người đều giơ chân chậm rãi đi về phía trước.
Thân thể của bọn họ hơi lộ cứng nhắc, dáng dấp đi bộ rất là kỳ quái, tốc độ cũng không nhanh.
Theo sát ở phía sau đám người này rồi chậm rãi đi về phía trước, dường như những người này cũng không có ý thức quá lớn vậy, không cảm giác được bọn họ đi tới một chút nào.
- Ta nghe nói một chút nơi thịnh hành cúng tế sẽ có âm binh canh giữ, rất nhiều người cúng tế khi còn sống đều hoạt động cúng tế nhiều lần. Cho nên sau khi chết thi thể mới bị âm binh chiếm cứ, sẽ làm ra hành động cực kỳ giống nhau. Mỗi khi đến canh ba lại từ nghĩa địa nhảy ra, tay cầm cờ trắng không ngừng cúng tế. Vốn ta tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là lời nói vô căn cứ. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, lời này cũng không phải là hư ảo.
Tú Linh đại đế khẽ nói.
Tình huống cúng tế như vậy cũng không phải chỉ có Hư Không giới có, ở rất nhiều nơi cũng có thể gặp. Giống như Phù Thiên đại lục mà ban đầu Nhiếp Vân sinh hoạt vậy. Cũng có vật tương tự như vậy, cho nên mọi người cũng không quá cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn.
- Ta cũng đã từng nghe nói qua, chỉ là không biết những người này đang cúng tế ai a.
Đoạn Diệc cũng nói.
Vô luận là loại cúng tế nào đều cần một đối tượng, tỷ như trời cao, tỷ như đại đại, phong thần, Long thần... Những người này cùng có một cách ăn mặc, cử chỉ có độ, rất hiển nhiên là đội ngũ cúng tế chuyên nghiệp. Chỉ là không biết rốt cuộc là người nào có thể khiến cho bọn hắn cúng tế, đi vòng quanh như vậy, ngay cả tới lúc chết cũng vẫn làm như thế.
- Nhìn bộ dáng của bọn họ, có lẽ không phải là cúng tế một người. Mà là một loại địa hình, hoặc là... Chế độ!
Nhiếp Vân nhìn một hồi rồi chậm rãi nói.
Đối phương cúng tế có thể là người, cũng có thể là một loại vật. Giống như đồ đằng mà một ít bộ lạc sùng bái vậy, rất nhiều thứ đều không phải là vật thật. Thế nhưng bọn hắn lại cực kỳ thành kính, cũng có một ít đối tượng cúng tế chính là chế độ, quy tắc... Dĩ nhiên, những thứ này đều có liên quan tới văn hóa, phong tục của một chủng tộc.
Những người trước mắt này cầm lá cờ trắng trong tay, bên trên có khắc hình vẽ đặc thù, không phải là chữ viết. Mà giống như địa mạo, thậm chí là kiến trúc, cho nên. Nhiếp Vân cho rằng thứ bọn họ cúng tế cũng không phải là nhân lạoi, tổ tiên, mà là địa hình đặc thù hoặc cũng có thể là chế độ!
- Ta nhìn qua cũng thấy giống...
Đám người Tú Linh đại đế đồng thời gật đầu, đang định cẩn thận nghiên cứu xem rốt cuộc bọn họ đang cúng tế vật gì thì đột nhiên bên tai mọi người truyền đến thanh âm lo lắng của Tử Đồng Bất Hủy.
- Chủ nhân. Nguy rồi... Không thấy Vạn Pháp Chúa Tể đâu.
- Không thấy Vạn Pháp Chúa Tể?
Trong lòng giật thót một cái, mọi người vội vàng nhìn về phía sau lưng, quả nhiên đã thiếu đi một người. Vạn Pháp Chúa Tể đã biến mất.
Bây giờ bọn họ tổng cộng có sáu người, Nhiếp Vân, Đoạn Diệc, Tú Linh đại đế, Đan Thần Chúa Tể, Tử Đồng Bất Hủy và Vạn Pháp Chúa Tể. Bọn họ vốn cũng không nhiều người, lại cách nhau gần như vậy, chỉ cần có chút động tĩnh tự nhiên sẽ có thể nghe được.
Làm sao có thể trong nháy mắt đã thiếu đi một người chứ?
Trong lúc cẩn thận quan sát những Tế Tự chi linh này một chút mà một người đã biến mất... Chuyện này thật là quỷ dị a!
- Mới vừa rồi trong các ngươi, người nào nhìn thấy Vạn Pháp Chúa Tể cuối cùng?
Đè nén rung động trong lòng, Nhiếp Vân híp mắt lại, đồng thời cũng hỏi mấy người trước mắt.
- Mới vừa rồi khi từ cái ngõ kia đi ra thì ta còn nhìn thấy hắn, hắn đang đi theo ở sau cùng, sao đột nhiên lại biến mất chứ?
Tử Đồng Bất Hủy nói.
- Sauk hi đi ra từ cái ngõ kia vẫn còn thấy sao?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm thấp, do dự một chút rồi lập tức sắp xếp:
- Các ngươi đi theo sau lưng những người này, đi tới tế đàn phía trước. Ta đi tìm một chút, sau đó sẽ tới sau.
- Được!
Đám người Đoạn Diệc khẽ gật đầu một cái.
- Đan Thần Chúa Tể, ngươi cũng đi theo ta đi!
Người này không quá an phận. Nếu như hắn rời đi, sợ rằng đám người Đoạn Diệc sẽ không đối phó được với hắn ta. Vì vậy tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động một cái, lập tức thu hắn ta vào trong Nạp Vật thế giới, thân thể thoáng một cái đã đi tới cái hẻm nhỏ trước đó.
Đi tới hẻm nhỏ, Nhiếp Vân nhìn quang một vòng, cũng không có phát hiện ra được Vạn Pháp Chúa Tể. Trong hẻm cũng không có bất kỳ dấu vết chiến đấu nào. Thấy không tìm được, Nhiếp Vân do dự một chút, cũng không tiếp tục đi tìm mà thân thể nhoáng một cái, Ma Luyện đại kết giới được thi triển, cả người đột ngột biến mất tại chỗ.
Vạn Pháp Chúa Tể biến mất, như vậy rõ ràng có người muốn đối phó với bọn họ. Nếu như thực sự lãng phí khí lực đi tìm, như vậy sẽ rơi vào trong bố cục của đối phương. Như vậy sẽ giống như trước đây, từng bước một bị người ta mưu hại, không có cách nào tự kềm chế được!
Cho nên hôm nay cũng chỉ có thể mượn lực đả lực, nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của đối phương muốn bán cái gì!
Chính là bởi vì nghĩ tới điểm này cho nên Nhiếp Vân mới cố ý để lại đám người Tử Đồng Bất Hủy. Chỉ cần mấy người bọn hắn ở lại, tương đương với con mồi to lớn, có thể dẫn dụ người đối phó với bọn họ tiếp tục xuất thủ! Mà hắn thì lại nhân cơ hội lấy cớ tìm Vạn Pháp Chúa Tể, ẩn nấp trong bóng tối!
Một sáng một tối, làm như vậy mới có thể dễ dàng khám phá âm mưu của đối phương hơn!
Chuyện này trên đường đi hắn đã nghĩ xong, bất quá cũng không có nói với ai mà thôi!
Vừa vặn lúc này Vạn Pháp Chúa Tể mất tích cho nên hắn mới tiện tay bắt đầu.
Nếu như đối phương muốn động thủ, cho dù lúc này tìm được Vạn Pháp Chúa Tể thì nhất định đối phương cũng đã chết. Nếu như không muốn giết người thì nhất định bây giờ sẽ không sao. Mục đích của đối phương là khiến cho nhóm người bọn hắn hốt hoảng, cho nên, cũng không cần phải quá lo lắng làm gì.