Tốc độ lần này cực nhanh, giống như tia chớp. Cho dù là ai sợ rằng cũng không nghĩ tới Tiêu Diêu Tiên lại đột nhiên xuất thủ, cũng không nghĩ tới cục diện vốn hòa khí lại bị một đạo kiếm quang đập tan.
Vô luận là ai, muốn đánh lén thì trên người tất sẽ có sát khí. Bất kể sát khí hoặc nhiều hoặc ít thì cũng có thể bị người ta phát giác ra trước.
Những người đứng đây cơ hồ đều là cao thủ trong cao thủ, một khi có sát tâm, dù là không có có bất kỳ hành động nào thì bọn hắn cũng có thể biết biết được.
Đây đã trở thành bản năng của cường giả Chúa Tể, cho dù tu vi rớt xuống thì cũng sẽ không bị mất đi.
Tiêu Diêu Tiên đánh lén lần này không những không có sát khí. Khiến cho người ta không thể cảm ứng ra trước. Nhưng mà quan trọng hơn là, kiếm mang có tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta căn bản không có thời gian kịp phản ứng!
Có thể nói đây là ám sát hoàn mỹ!
Ở Trong Ám sát đại đạo, đây là công kích hoàn mỹ nhất!
Nếu như lần ám sát này được thu lại và truyền đi, nhất định sẽ trở thành hình mẫu của tất cả mọi người. Bởi vì thật sự nó quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức không có chút sơ hở, cho dù là ai cũng không thể tìm ra được chỗ sơ hở.
Nếu như không có gì ngoài dự liệu, đừng nói là thực lực của Nhiếp Vân bây giờ đã hạ thấp cuống năm trăm đầu đại đạo, cho dù là hai nghìn đầu đại đạo thì nhất định cũng sẽ bị một kiếm đâm trúng mi tâm, hồn phi phách tán, cho dù là thần tiên cũng khó cứu.
- Chủ nhân...
Thấy một màn như vậy, da đầu đám người run lên, cảm thấy sắp sụp đổ.
Nhưng mà, cảnh tượng bây gi, bọn họ cũng không có cách nào giúp được một tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí huy hoàng tới gần Nhiếp Vân từng tấc. Dường như muốn thôn phệ toàn bộ sinh cơ của hắn.
- Chủ nhân, ta tới giúp ngươi...
Động tác của Phù Ám Triều là nhanh nhất, hắn hét lên một tiếng, người nhảy lên, trường kiếm trong tay lóe lên, đâm thẳng về phía Tiêu Diêu Tiên.
Bất quá, một kiếm này mặc dù thi triển toàn bộ tu vi. Thế nhưng cũng đã muộn. Bởi vì khoảng cách với kiếm mang của Tiêu Diêu Tiên vẫn còn chừng hai ba thước. Mà công kích của đối phương chỉ còn cách Nhiếp Vân chừng mấy tấc!
Nhìn tình cảnh như vậy, nhất định sẽ không cứu được!
Trong khi tất cả mọi người đều cho rằng lần đánh lén này ẽthành công, Phù Ám Triều cũng không cứu được thì Nhiếp Vân đột nhiên khẽ cười.
Nụ cười này của hắn cũng không có kinh ngạc, mà là mang theo vẻ dường như đã sớm dự liệu trước. Hai ngón tay không biết xuất hiện từ lúc nào, nhẹ nhàng bóp kiếm mang một cái.
Chi Chi Chi Chi!
Kiếm mang bị bắt lại, tựa như rắn độc không ngừng dãy dụa vậy.
- Cái gì?
Hiển nhiên Tiêu Diêu Tiên không nghĩ tới mình đã chuẩn bị ám sát lâu như vậy mà lại bị hắn tùy tiện bắt lại. Hai con ngươi của hắn co rụt lại. Lúc này kiếm mang của Phù Ám Triều cũng bắn tới, khiến cho thân thể hắn không tự chủ được mà tránh né xuống phía dưới, cái tay còn lại lần nữa đâm ra. Lại là một đạo hàn mang đâm về phía Nhiếp Vân.
Xem ra hắn đã đoán ra lần đầu tiên động thủ khó có thể có được hiệu quả cho nên đã chuẩn bị cho lần động thủ thứ hai.
Lần cúi đầu né tránh và tay đâm ra này liền một mạch, liên miên, không có chút hành động lãng phí khí lực nào. Trong nháy mắt đã thay đổi từ bị động thành chủ động, ứng biến quá nhanh, khiến cho người ta không khỏi chậc lưỡi hít hà.
- Hừ!
Dường nhưNhiếp Vân cũng không nghĩ tới đối phương lại có tốc độ biến chiêu nhanh như vậy. Nếu như đổi lại là trước kia, hắn không cần ngăn cản cũng sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng lúc này thực lực đã hạ xuống, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp tránh né. Thân thể bất động, cũng không thấy đầu gối cong thì thân thể hắn đã né sang bên cạnh.
- Ầm!
Nay khi thân thể Nhiếp Vân sắp thoát khỏi công kích lần thứ hai của Tiêu Diêu Tiên, thì kiếm mang trên không trung của Phù Ám Triều lại đột nhiên chuyển hướng một cái, thay đổi phương hướng, đâm thẳng tới. Mục tiêu chính là cổ họng của hắn.
Phù Ám Triều... Không ngờ cũng đánh lén hắn lúc này!
- Hừ!
Lông mày nhướng lên, Nhiếp Vân đang định nói chuyện thì Ẩn nấp khôi giáp trước đó mặc lên trên người đột nhiên lại biến thành dây thừng, vững vàng vây khốn hắn, khiến cho hắn không có biện pháp nhúc nhích!
Hai đạo công kích nhanh chóng đánh tới, một chỗ cổ họng, một chỗ là huyệt thiên trung. Vốn hắn đã không có cách nào né tránh thì công kích này lại vây khốn hắn lại, lúc này Nhiếp Vân càng thêm nguy hiểm.
Hóa ra đánh lén hoàn mỹ của Tiêu Diêu Tiên trước đó chẳng qua chỉ là món khai vị, đánh lén hoàn mỹ chân chính là ở lúc này.
Đây mới là cục trong cục, cứu người lại biến thành giết người, binh khí trong tay Phù Ám Triều mới là đáng sợ, hắn mới là mạnh nhất, là sát chiêu sau cùng.
Từ lúc Tiêu Diêu Tiên đánh lén cho đến lúc Phù Ám Triều tấn công. Công kích của hai người như là cuồng phong bạo vũ, không có chút gián đoạn nào. Đừng nói là thực lực của đám người Đoạn Diệc hiện tại chỉ như vậy. Cho dù có đạt tới cấp bậc tông chủ, một khi đối mặt với biến cố đột nhiên xảy ra như vậy cũng khó lòng đề phòng.
Ai cũng không nghĩ tới, Tiêu Diêu Tiên lão đại từ trên đường đi tới một mực chiếu cố bọn họ lại đi đánh lén Nhiếp Vân, hơn nữa lại còn tàn nhẫn như vậy!
Bọn hắn càng không nghĩ tới Phù Ám Triều lại cũng sẽ xuất thủ!
Không phải Phù Ám Triều đã hiến tế linh hồn, là người hầu của Nhiếp Vân sao?
Người hầu không thể vi phạm ý chí của chủ nhân. Làm như vậy, chủ nhân hoàn toàn có thể dùng một ý niệm khiến cho bản thân hắn tử vong!
Nhưng mà hắn lại làm như vậy, không có dông dài. Tất cả động tác đều liền một mạch, tựa như đã diễn luyện vô số lần với Tiêu Diêu Tiên vậy, phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết!
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Hai binh khí, một dài một ngắn, giống như giòi trong xương, vô luận góc độ xuất hiện hay là thời cơ đều đắn đo chính xác vô cùng. Dùng thực lực của Nhiếp Vân bây giờ, tuyệt đối không có cách nào chạy trốn! Những người khác cũng tuyệt đối không cứu được!
Cục trong cục, hoàn mỹ chi cục!
Tuyệt sát chi cục Chân chính!
Nếu như Nhiếp Vân chỉ có thực lực năm trăm đầu đại đạo, lần này nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, thần tiên cũng khó cứu. Bởi vì thực lực như vậy vô luận là Cửu U Trảm Cốt đao hay là Đan Thần cổ thuyền đều không dùng được. Hơn nữa tốc độ và lực lượng đều có hạn, đối mặt với sát chiêu hoàn mỹ như vậy, có lòng nhưng mà lực chưa đủ, không thể nào tránh né được.