Đan Thần Chúa Tể lần nữa bị đâm vào trên người, máu tươi tản ra bốn phương tám hướng. Bất quá khá với lúc ở Thập Phương Thiên vực trước đó, hắc động không có xuất hiện nữa.
- Mặc dù ta không nhớ rõ, nhưng mà cũng biết, một khi đi tới nơi này, chỉ có thông qua khảo hạch thì mới có thể đi ra ngoài, về phần là khảo hạch gì thì quả thực ta không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là chém giết bản thân mà thôi!
Đan Thần Chúa Tể nói.
- Chém giết bản thân?
Nhiếp Vân không rõ lời này là có ý gì.
- Thực lực của ta bây giờ lại hạ thấp xuống, xem ra không phải là chỗ chúng ta đi xuất hiện biến cố, mà là... Nương theo thời gian trôi qua, thực lực sẽ không ngừng yếu bớt đi!
Phù Ám Triều nói.
- Đúng vậy, thực lực của ta cũng đang hạ thấp xuống. Bây giờ chỉ có cấp bậc tông chủ, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ rơi xuống Tru Thiên cảnh đỉnh phong...
- Không có thực lực, như vậy chúng ta đi ra ngoài thế nào đây? Cái gọi là chém giết bản thân, đây là tình huống gì chứ?
Một loại không khí hốt hoảng lan tràn ra trong lòng mọi người.
Nếu như bây giờ xuất hiện một con quái thú, dù là thực lực giống như Mặc Tật thì mọi người cũng sẽ không sợ. Thế nhưng không giải thích được việc thực lực biến mất, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.
- Mọi người không nên hoảng hốt, ban đầu Đan Thần Chúa Tể còn không có đạt tới Chúa Tể cảnh mà cũng có thể đi ra ngoài được. Chúng ta có nhiều Chúa Tể như vậy, nhất định cũng có thể đi ra ngoài được!
Nhiếp Vân an ủi mọi người một câu.
Miệng thì an ủi người khác, thế nhưng trên thực tế hắn cũng đang âm thầm kinh hãi. Từ khi sống lại tới nay, gió to sóng lớn gì hắn cũng đã từng thấy qua, thực lực không ngừng giảm xút như vậy khiến cho hắn có cảm giác bất lực. Đây là chuyện mà từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua.
- Thực lực thụt lùi, không phải đan điền cũng sẽ giảm bớt đó chứ?
Trong lòng toát ra suy nghĩ này, hắn vội vàng nhìn vào trong khí hải, vừa nhìn một cái, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù thực lực của hắn cũng đang không ngừng thụt lùi lại. Thế nhưng số lượng đan điền cũng không có giảm bớt, vẫn là ba nghìn cái, nhìn mượt mà đầy đặn, không có chút tỳ vết nào.
- Nhìn Nạp Vật thế giới một chút.
Tinh thần khẽ động một cái, tâm niệm đã tiến vào trong Nạp Vật thế giới.
Nạp Vật thế giới lúc này cũng không bởi vì tu vi rớt xuống mà nhỏ đi. Mà vẫn là cấp bậc Chí Tôn vực, dường như không có biến hóa quá lớn vậy. Vẫn có thể thu người khác vào trong.
Nạp Vật thế giới không có biến hóa quá lớn, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra loại hiệu quả khiến cho thực lực của người ta giảm bớt này cũng không phải là vạn năng. Ít nhất đối với đan điền của hắn cũng không có tác dụng quá lớn.
- Các ngươi trừ việc thực lực rớt xuống ra còn có biến hóa nào khác hay không?
Nạp Vật thế giới không thay đổi, trong lòng Nhiếp Vân yên tĩnh lại, nếu như quả thật gặp nguy hiểm, hắn hoàn toàn có thể đem mọi người thu vào trong đan điền, bây giờ còn chưa đạt tới bước kia cho nên cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Dù sao tất cả mọi người đều là cường giả Chúa Tể, nếu như ngay cả điểm này cũng không có năng lực ứng phó, như vậy cũng không xứng đứng ở trên đỉnh tam giới, được ức vạn người sùng kính.
- Biến hóa khác sao? Không có!
Toàn bộ mọi người cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó đồng thời lắc đầu.
- Vậy thì tốt. Chẳng qua chỉ là thực lực rớt xuống mà thôi! Không coi vào đâu! Thân là Chúa Tể, trải qua tam tai cửu nạn, chỉ cần lĩnh ngộ đối với đại đạo vẫn còn ở đó, sớm muộn gì cũng có thể tu luyện trở lại, không có gì mà không được, không cần tự rối loạn!
Nhiếp Vân cất cao giọng nói.
Trong thanh âm của hắn mang theo thiên phú tiên âm, khiến cho trong lòng mọi người dần dần bình thản.
- Không sai, chỉ là thực lực rớt xuống mà thôi! Chúng ta đều từ thực lực yếu nhất mà từng bước một đi lên, có hạ thấp xuống chút nữa cũng không có gì a.
- Có thể trở thành Chúa Tể ai mà không từng trải qua vô số tâm kiếp, nhân kiếp, thiên kiếp chứ? Thực lực rớt xuống không có nghĩa là sẽ biến mất hoàn toàn. Mà cho dù thực sự biến mát hoàn toàn thì chúng ta cũng có thể từng bước một tu luyện lại lần nữa!
- Cũng đúng, có kinh nghiệm cấp bậc Chúa Tể, nhất định khi tu luyện làm ít công to, bỏ qua đường vòng trước kia. Trực tiếp đi thẳng tới bờ bên kia a!
Mọi người cũng không phải là hạng người gan nhỏ. Người có thể đạt tới Chúa Tể, tâm trí đã sớm được tu luyện giống như sắt thép, trải qua Nhiếp Vân nhắc nhở, toàn bộ đều hiểu ra. Bầu không khí như đưa đám trước đó biến mất, mỗi một người đều ý chí chiến đấu sục sôi.
Chẳng qua chỉ là thực lực rớt xuống mà thôi, không có gì quá lớn, không có gì là không được.
- Đi, tiếp tục đi về phía trước một chút. Tìm hiểu xem chỗ này rốt cuộc có cái gì cổ quái. Sauk hi tìm được nguyên nhân, có lẽ thực lực của chúng ta sẽ có thể khôi phục lại!
Thấy ý chí chiến đấu của mọi người đã khôi phục. Nhiếp Vân cười một tiếng, sau khi chọn một phương hướng lập tức đi về phía trước.
Nơi bọn họ xuất hiện phía sau là một mảnh bình phong bằng năng lượng đặc thù che chở, chỉ có một phương hướng có thể đi. Dù sao bọn họ cũng không có lựa chọn
khác, chúng nhân cũng không có lo lắng hốt hoảng như vừa rồi. Cả đám theo sát ở phía sau hắn, cùng đi về phía trước.
Giẫm lên bùn đất. Từ bên trên có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất rất là mềm mịn.
Nương theo đi về phía trước, mọi người đã có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng trên người biến mất. Bất quá đã không còn ai sợ hãi như trước nữa.
Nhìn trạng thái tinh thần của mọi người, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Những người này đã đứng trên đỉnh tam giới đã lâu, đối với thực lực đã sớm có sự lệ thuộc rất lớn. Lúc này thực lực lại đột nhiên biến mất. Đối với tâm cảnh cũng có tác dụng rèn luyện cực lớn. Nếu như lúc này có thể khôi phục thực lực, chỉ sợ coi như không lấy được cái gọi là Hư Không Tử kia thì thực lực mọi người nhất định cũng sẽ có tinh tiến.
Khó trách Hư Không giới quái dị như vậy, chỉ tính riêng loại tác dụng rèn luyện tâm trí này cũng đã là điểm mà những nơi khác không thể so sánh.
- Dường như thực lực của ta tới đây dường như không hạ thấp nữa.
Đi gần nửa ngày, cái gì cũng không thấy, vẫn là một mảnh xanh ngát trước mắt, cũng không có phát hiện ra được cái gọi là Hư Không Tử. Đột nhiên, Tiêu Diêu Tiên ngừng lại. Như trút được gánh nặng nói.