Vô Tận Đan Điền

Chương 2479: Thiếu nữ trần truồng (2)




Để bình ở phía dưới chỗ lõm của đại ấn, vừa mới đặt xuống thì đã có một đạo quang mang chói mắt xuất hiện. Hai thứ này lập tức dung hợp vào một chỗ, không có chút tỳ vết nào, không còn một chút dấu vết nào.

- Cái này...

Nhiếp Vân ngơ ngác, thiếu chút nữa bật cười.

Khó trách ban đầu Tĩnh Tâm lại nói Phá Thiên Trùy vô cùng quen thuộc, là cùng một người luyện chế. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại là hai bộ phận từ trên cùng một món binh khí!

Đại ấn màu vàng dung hợp Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình tản mát ra uy thế cường đại hơn, khiến cho người ta có một cảm giác hít thở dồn dập, so với Cửu U Trảm Cốt đao trước đó không chênh lệch bao nhiêu.

Thần binh Bán bộ Phong vương!

Sau khi dung hợp Phá Thiên Trùy, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, đại ấn thoạt nhìn phổ thông này không ngờ lại trực tiếp đạt tới cấp bậc thần binh bán bộ Phong vương!

- Cái này chẳng lẽ chính là... Chân Huyết Vương quan?

Nhìn đại ấn cổ quái trước mắt này, Nhiếp Vân không khỏi khẩn trương.

Nhìn kỹ lại, sau khi dung hợp Phá Thiên Trùy và Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, bộ dáng của thứ này quả thật có biến hóa rất lớn. Chẳng qua vẫn còn thiếu một bên chỗ lõm kia, cho nên nhìn còn có chút không trọn vẹn.

Bất quá, trên cơ bản hắn đã xác định, đây là một cái vương quan gì đó!

Có lẽ là thứ trong miệng đám người Mặc Tật nói, là thần binh Phong vương... Chân Huyết Vương quan!

Vốn hắn tưởng rằng vật này nếu muốn có được sẽ phải hao phí vô số tinh lực, tốn không biết bao nhiêu thời gian. Thế nhưng không ngờ tới... Bốn món binh khí tổ hợp hình thành thần binh Phong Vương này hắn đã lấy được ba cái!

- Không biết mặt bên đây là vật gì!

Biết đây là một món thần binh Phong vương, tâm tư Nhiếp Vân cũng linh hoạt hẳn lên, hai mắt rơi vào trên chỗ lõm ở mặt bên.

Nhìn một hồi, cũng không nhìn ra được cái gì, hắn đang định buông tha cho, đột nhiên lại vỗ trán một cái.

- Ta thật ngốc a, ta không nhìn ra thì có thể hỏi a! Trước đó Tĩnh Tâm không biết Chân Huyết Vương quan. Thế nhưng bây giờ ba món bảo vật dung hợp vào một chỗ, chung quy cũng sẽ biết một chút chứ!

Tĩnh Tâm là khí linh của Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, nhìn tuổi của nàng và trình độ đơn thuần, chắc là linh trí sau khi vương quan bị chia lìa. Chính vì vậy mới không biết sự tồn tại của những bộ phận khác.

Trước kia không biết, lúc này vương quan đã dung hợp, khí tức tương thông. Nhất định nàng đã biết được rất nhiều chuyện. Đi hỏi nàng, tuyệt đối so với mình ngây ngốc nghiên cứu ở nơi này vẫn tốt hơn.

Sưu!

Nhiếp Vân xuất hiện ở trong Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, nhìn về phía Tĩnh Tâm ẩn thân. Vừa nhìn một cái, sắc mặt không nhịn được trầm thấp.

Tĩnh Tâm căn bản không có ở nơi này, thay vào đó là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Mái tóc đen nhánh xõa xuống, làm da trắng nõn. Nếu nói về dung mạo mà nói, tuyệt đối là cấp bậc họa quốc ương dân.

Dĩ nhiên, tuổi còn có chút không lớn, cho nên không nhìn ra cái gì. Nếu như để cho lớn lên chút nữa, tuyệt đối không kém hơn so với Đạm Đài Lăng Nguyệt, Tú Linh đại đế.

Bất quá đó cũng không phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất là... Tiểu cô nương này lại không có mặc y phục, cả người lõa lồ. Da thịt nõn nà không ngờ lại phơi bày ra bên ngoài. Thứ trước ngực dường như vừa mới bắt đầu trổ mã, hơi nhô lên. Bắp đùi thẳng tắp thon dài, bắp thịt căng cứng, co dãn, eo thon yêu kiều... Từ xa nhìn lại giống như là một bức họa xinh đẹp vậy.

- Ngươi là ai? Tĩnh Tâm ở đâu?

Nhiếp Vân không rảnh mà nhìn cảnh đẹp như vậy. hắn cũng không có tâm tình như thế. Hai mắt híp lại, sát cơ sôi trào.

Người này đột nhiên xuất hiện, Tĩnh Tâm lại không có ở đây. Rất có thể đã bịngười này đánh chết, thôn phệ!

Loại tổ hợp khí linh này, ý thức từ một bộ phận đơn độc phận tạo thành, sau khi dung hợp vào một chỗ, rất dễ xảy ra chuyện cắn nuốt.

Nữ tử trần truồng nghe được câu hỏi của Nhiếp Vân, lúc này mới nhìn thấy hắn. Đầu tiên nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó đã nở nụ cười, không có chút ngượng ngùng nào. Ngược lại nàng còn quay một vòng, vẻ mặt đắc ý và kiêu ngạo vô cùng.

- Hóa ra là ngươi a, ta chính là Tĩnh Tâm. Vừa rồi ta mới cắn nuốt hai phần ý chí, đã trưởng thành! Thế nào, so với trước kia đã tốt hơn nhiều đúng không?

- Ngươi chính là Tĩnh Tâm?

Nhiếp Vân sửng sốt một chút, lúc này hắn mới chú ý, mặc dù tiểu cô nương trước mắt đã trưởng thành hơn không ít. Thế nhưng vẫn loáng thoáng có thể nhìn thấy được dung mạo trước kia của Tĩnh Tâm.

Chẳng lẽ thật sự là Tĩnh Tâm cắn nuốt người khác mà trưởng thành?

- Cầm y phục mặc vào, ta có việc muốn hỏi ngươi!

Bất kể đối phương có phải là Tĩnh Tâm hay không, đã lớn như vậy, hơn nữa thân thể trần truồng xuất hiện ở trước mặt hắn, hết sức bất tiện. Vì vậy bàn tay Nhiếp Vân run lên, một đám năng lượng biến thành y phục đã xuất hiện ở trên người nàng.

- Được!

Nghe thấy hắn nói như vậy, lúc này Tĩnh Tâm mới phát hiện ra, bởi vì thân thể nàng đột nhiên tăng trưởng cho nên y phục trước đó đã vỡ vụn rơi xuống đầy đất, lúc này nàng đã là cả người trần truồng.

Le lưỡi một cái, trên mặt hiện lên vẻ hoạt bát, ngoan ngoãn chỉnh sửa y phục mới biến thành một chút, sau khi nhìn thấy có vẻ không có chỗ sơ suất nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

- Ngươi nói là ngươi cắn nuốt hai phần ý chí? Có chuyện gì xảy ra?

Nhiếp Vân hỏi.

- Mới vừa rồi ngươi dung hợp Phá Thiên Trùy và đại ấn màu vàng kia, hai món đồ này cũng có ý chí, bất quá vô cùng yếu kém, so với ta còn kém rất nhiều, cho nên mới bị ta cắn nuốt...

Tĩnh Tâm nói, sau đó nàng đem chuyện mới vừa rồi ra nói cặn kẽ một lần.

Nghe xong Nhiếp Vân lập tức hiểu ra, đối phương quả nhiên là Tĩnh Tâm, tất cả những điều nàng nói đều là thật.

Phá Thiên Trùy, đại ấn màu vàng, cũng sinh ra ý chí, chỉ bất quá nó vô cùng yếu kém mà thôi. Cho nên Nhiếp Vân ban đầu cũng không phát hiện ra được.

Ý chí yếu như vậy giao phong với Tĩnh Tâm, đương nhiên không phải là đối thủ, rất nhanh đã bị nàng thôn phệ.

Bởi vì các nàng đều là ý chí bổn nguyên giống nhau, một khi thôn phệ, Tĩnh Tâm lập tức có biến hóa cực lớn, từ một tiểu cô nương biến thành đại cô nương, vừa mới lột xác xong thì Nhiếp Vân đã tiến vào, vì vậy mới xuất hiện một màn trước mắt..

- Nếu như ngươi cắn nuốt hai phần ý chí khác, như vậy có lẽ cũng biết món pháp bảo này là cái gì a!

Nhiếp Vân hỏi.