Kỳ thực, cũng không trách được Mặc Tật không nhìn ra, Nhiếp Vân là chưởng khống giả của Nạp Vật thế giới, rất nhiều chuyện chỉ cần một cái ý niệm là có thể hoàn thành. Không cần vận dụng bất kỳ lực lượng nào, không có lực lượng truyền ra, đương nhiên không bị người ta nhìn ra căn nguyên.
Ngoài ra, thời gian hắn và Nhiếp Vân chiến đấu rất lâu. Đã biết thực lực và thủ đoạn của đối phương. Cho nên hắn căn bản không nghĩ tới, bại tướng dưới tay của hắn trong nháy mắt lại có năng lực long trời lở đất, khiến cho hắn không thể làm gì được như vậy.
- Ồ?
Nghe thấy lời Nhiếp Vân nói, Mặc Tật sửng sốt một chút. Hắn đang định nói chuyện thì đã thấy có một bàn tay đánh tới. Giống như Tiểu Long vừa rồi vậy, cũng là bạt tai. Chiêu này không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ là đơn thuần đánh ra, da mặt Mặc Tật co giật, cảm thấy tức giận thiếu chút nữa nổ tung.
Đây quả thực là làm nhục tôn nghiêm của hắn a!
Đánh chết Mặc Tật, lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như không phải dẫn dụ bọn chúng tiến vào trong Nạp Vật thế giới. Lần này rốt cuộc ai chết vào tay ai cũng chưa biết chừng.
- Sau này trở về thử một chút, nhìn xem Nạp Vật thế giới có thể không thông qua Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình mà trực tiếp tạo thành một lối đi bên ngoài được hay không.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Nhiếp Vân.
Nếu như Nạp Vật thế giới có thể không thông qua Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là có thể tạo thành một lối đi ở bên ngoài. Như vậy không phải sẽ an toàn hơn rất nhiều hay sao?
Một khi gặp phải nguy hiểm, trực tiếp mở lối đi ra rồi trốn vào trong. Lừa những người khác đuổi theo, một khi tiến vào trong Nạp Vật thế giới, cho dù là cường giả Phong vương cũng vô ích a!
Như vậy cũng không cần tiếp tục mượn nhờ Tĩnh Tâm bình nữa.
- Đúng rồi, Chân Huyết vương quan mà bọn họ nói rốt cuộc là vật gì? Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình chẳng lẽ lại là một bộ phận của Chân Huyết Vương quan?
Tin tức về Chân Huyết Vương quan cũng không phải Nhiếp Vân có được từ trong miệng đám người Mặc Tật, thế nhưng lời đối thoại trước đó lại vang vọng trong đầu. Dẩn thận suy nghĩ qua, sợ rằng Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình này có thể có quan hệ mật thiết với vương quan gì đó.
Chân Huyết Vương quan tám chín phần mười là một món thần binh Phong vương. Nếu như có thể lấy được, dù có gặp lại đám người Mặc Tật thì hắn hoàn toàn có thể một chiêu đánh chết. Khi đó căn bản không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy, lại còn phải dẫn bọn họ tiến vào Nạp Vật thế giới!
- Không biết Chân Huyết Vương quan rốt cuộc có hình dáng thế nào. Tìm ở đâu... Ồ?
Trong lòng suy nghĩ miên man, Nhiếp Vân lắc đầu một cái, loại thần binh Phong vương này khó có thể tìm được. Mình có thể lấy được một món đã là rất may mắn rồi. Muốn lấy được kiện thứ hai, rất khó. Trong lusch ắn đang cảm khái thì đột nhiên có một vật hiệ lên trong lòng, khiến cho hắn không nhịn được sửng sốt một chút.
Nếu nói tới binh khí tổ hợp. Quả thực hắn đang nghĩ đến một món.
Lúc vừa mới gia nhập Hỗn Độn Chí Tôn vực, tiến vào Vĩnh Dạ hoàng thành. Hắn từng đi tới một nơi gọi là Huệ Bảo các dạo một vòng. Ở đó lại mua một món đại ấn màu vàng. Mà vật này, dường như lại chính là binh khí tổ hợp, do bốn món vật phẩm tổ hợp mà thành.
Ban đầu bởi vì Vĩnh Dạ Thái tử gây ra mâu thuẫn cho nên sau khi mua được vật này hắn lại tiện tay ném vào trong một xó xỉnh nào đó của Nạp Vật thế giới mà không có để ý tới. Vì vậy thời gian dài cũng đã quên đi. Lúc này nghĩ đến binh khí tổ hợp, hắn chợt nhớ lại vật này.
Sưu!
Tinh thần khẽ động một cái. Linh hồn lực đi tới trước mặt đại ấn màu vàng, chỉ là vừa mới liếc mắt nhìn qua, hắn không nhịn được sửng sốt một phen.
- Cái này... Cái này...
Chỉ thấy lúc này trên một chỗ lõm của đại ấn màu vàng đã được một món bảo vật bổ xung đầy đủ. Chỗ được bổ sung tản mát ra khí tức âm hàn.
Bởi vì có món đồ này cho nên khí tức của đại ấn màu vàng cũng có chênh lệch với trước đó. Khiến cho người ta có cảm giác không phải là thần binh Hỗn Độn đỉnh phong, mà là... thần binh Chúa Tể!
Phía trên đại ấn màu vàng tổng cộng có ba cái chỗ lõm, chỉ lấp đầy một chỗ đã khiến cho vật này biến thành thần binh Chúa Tể, nếu như tổ hợp đầy đủ thì sao?
Hai tay siết chặt, Nhiếp Vân đang định cầm đại ấn lên thì lại lần nữa sửng sốt một chút.
- Không đúng a. Lúc ấy ta chỉ mua cái đại ấn màu vàng này, vật này tu bổ lúc nào a? Mà thứ tu bổ nó là vật gì?
Ban đầu khi mua chỉ có một mình đại ấn màu vàng. Cụ thể là binh khí gì cũng không ai không nhìn ra được, tiện tay ném vào trong Nạp Vật thế giới sao thoáng cái đã được tu bổ chứ?
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân lập tức nhìn qua chỗ đã được tu bổ, vừa mới nhìn qua, hắn không nhịn được cảm thấy cổ quái.
- Phá Thiên Trùy? Đây là... Kiện Phá Thiên Trùy kia?
Đứng ở phía trên chỗ lõm của đại ấn màu vàng lại là... Phá Thiên Trùy! Ban đầu ở Kiền Huyết hoàng triều, hắn đã lấy được vật này ở trong Tàng Bảo Khố, đây là bảo vật đặc biệt dùng để phá vỡ phong ấn!
Lần trước hắn còn lợi dụng món đồ này, từ trong Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình chạy trốn ra. Tĩnh Tâm cũng đã nói, vật này có cùng thủ pháp luyện chế với nàng.
Vật này sau khi dùng qua một lần hắn luôn ném ở trong Nạp Vật thế giới mà không có dùng tới, sao lại... Dung hợp với đại ấn màu vàng vào một chỗ chứ?
Lại là hai kiện vật phẩm trên một món binh khí!
Cái này... Cũng quá trùng hợp a!
Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy cái đại ấn này hắn đã có một loại cảm giác đặc thù, hóa ra nguyên do là ở chỗ này.
- Hai chỗ lõm còn lại là dạng vật gì?
Dung hợp một cái binh khí thì thứ này đã biến thành thần binh cấp bậc Chúa Tể. quả thực Nhiếp Vân rất tò mò, nhìn xem hai chỗ lõm còn lại sẽ dung hợp vật gì. Hắn không nhịn được cầm đại ấn, cẩn thận quan sát hai chỗ lõm còn lại.
Trước đó chẳng qua là tò mò, hơn nữa Hỗn Độn tinh thạch đối với hắn mà nói, cũng không đáng bao nhiêu tiền cho nên mới thuận tay mua lại. Nếu nói cẩn thận quan sát thì đây vẫn là lần đầu tiên.
- Chỗ lõm phía dưới này... Sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Nhìn một hồi, trong đầu Nhiếp Vân toát ra một suy nghĩ, cái miệng trở nên tròn xoe, có chút không dám tin tưởng.
Tinh thần khẽ động một cái, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình rơi vào trong lòng bàn tay hắn.