- Vạn Pháp Chúa Tể...
Nghe thấy hai người nói chuyện, Tú Linh đại đế vội nói. Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt này là giả, còn thật đã bị đối phương cấm chế.
- Yên tâm đi, ta sẽ khiến cho hắn thả Vạn Pháp Chúa Tể ra trước!
Nhiếp Vân biết ý của nàng cho nên bước ra mấy bước, đi tới trước mặt Vạn Pháp Chúa Tể giả. Bàn tay vung lên, lực lượng che kén lục giác của hắn đã biến mất.
- Thả Vạn Pháp Chúa Tể ra, ta có thể cho ngươi chết một cách thống khoái!
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Vạn Pháp Chúa Tể ở trong mắt ta chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Có thể thả hắn, bất quá... Ta còn có một điều kiện, chỉ cần ngươi đồng ý, sống hay chết cũng không thành vấn đề!
Vạn Pháp Chúa Tể giả nói.
- Nói!
- Ta muốn tái chiến với ngươi một trận! Vị này cường giả này không thể nhúng tay vào. Ngươi có dám đồng ý hay không?
Vạn Pháp Chúa Tể giả nói.
Hắn thấy, lần này sở dĩ thất bại là bởi vì nguyên nhânTiểu Long. Cho nên chỉ cần Tiểu Long không ra tay là hắn có thể ung dung nghiền ép Nhiếp Vân, hoặc giả còn có thể mượn cơ hội này, nhân cơ hội thoát thân.
Suy nghĩ của hắn vô cùng tốt, đáng tiếc lại không rõ tình huống trước mắt, bởi vì thực tế rất là tàn khốc.
- Ngươi xác định... Muốn chiến đấu với lão đại của ta?
Tiểu Long dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhìn người trước mắt này.
Tất cả năng lực của hắn đều là Nhiếp Vân ban cho, người này lại dám khiêu chiến Nhiếp Vân... Đây không phải là muốn tìm đau khổ sao?
- Không sai, Nhiếp Vân, nếu như không ngươi dám đồng ý thì cứ để cho vị này cường giả này giết ta đi. Bất quá cho dù ta chết thì cũng sẽ cho rằng ngươi là một người hèn nhát!
Vạn Pháp Chúa Tể giả hừ lạnh một tiếng.
- Ta đồng ý!
Nhìn người trước mắt này, Nhiếp Vân có chút im lặng:
- Trước tiên thả Vạn Pháp Chúa Tể ra đi. Ngoài ra, nói cho ta biết tên của ngươi, ta không muốn để cho ngươi tới lúc chết cũng là hạng người vô danh!
- Ta tên là Mặc Tật!
Cổ tay của Vạn Pháp Chúa Tể Mặc Tật lật một cái, một bóng người lập tức xuất hiện ở cách đó không xa, kinh mạch huyệt đạo toàn thân cũng đã bị phong ấn. Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ như là một cái tượng vậy. Phịch. Nhiếp Vân nhẹ nhàng phất một cái, cấm chế trên người Vạn Pháp Chúa Tể biến mất toàn bộ.
- Tú Linh đại đế, Tiêu Diêu Tiên, Vô Nhật Chúa Tể... Ta đang ở đâu đây?
Vạn Pháp Chúa Tể tỉnh lại, nhìn thấy một màn trước mắt, hắn có chút không rõ.
- Là Nhiếp Vân Chúa Tể cứu ngươi, vì cứu ngươi cho nên mới đơn độc chiến đấu với vị Mặc Tật này!
Tú Linh đại đế truyền một đạo ý niệm tới.
- Cái gì?
Vạn Pháp Chúa Tể sửng sốt một chút, vội vàng xoay người, sau khi thấy rõ bộ dáng của Mặc Tật, da mặt hắn co giật:
- Người này thực lực quá mạnh mẽ, căn bản không phải là đối thủ, không thể tỷ đấu cùng hắn.
- Không cần lo lắng, tiểu tử này căn bản không phải là đối thủ của lão đại!
Nghe thấy thanh âm lo lắng của hắn, Tiểu Long đi tới, mở miệng an ủi một câu.
Trong mấy tức, trừ Mặc Tật ra, những người áo đen còn lại đều bị Tiểu Long chém giết sạch sẽ, chỉ còn lại thi thể đầy đất.
- Không phải là đối thủ?
Vạn Pháp Chúa Tể có chút nghi ngờ nhìn Tiểu Long một cái, lửa giận không chỗ phát tiết:
- Một Tru Thiên cảnh sơ kỳ như ngươi thì biết cái gì? Lực lượng của người này tuyệt đối đã vượt qua Chúa Tể, là thứ mà ngươi không có cách nào hiểu, đừng có ở chỗ này nói bậy, đi ra một bên chơi đi.
- Khục khục...
Nghe hắn nói như vậy, đám người Vô Nhật Chúa Tể thiếu chút nữa không có bị nước miếng làm sặc chết.
Lá gan của người này quá lớn a. Người trước mắt này là tồn tại có thể tiện tay đánh chết vài vị cường giả Chúa Tể. Lại dám bảo hắn đi qua một bên chơi... Ngay cả Tú Linh đại đế cũng không nhịn được đập trán, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bọn hắn đã từng nhìn thấy người ngu ngốc, nhưng mà chưa thấy qua người nào như vậy.
- Ngươi bảo ta đi qua một bên chơi?
Tiểu Long nháy mắt.
- Đúng vậy, thực lực của ngươi quá thấp như vậy, cường giả Chúa Tể chiến đấu, ngươi căn bản không biết…
Vạn Pháp Chúa Tể không nhìn thấy vẻ mặt của những người khác cho nên vẫn dùng lời lẽ chính nghĩa nói.
- Ta không biết?
Tiểu Long bất đắc dĩ hỏi tiếp.
- Đúng vậy..
Vạn Pháp Chúa Tể còn muốn nói tiếp thì đã cảm thấy miệng bị người ta che. Hắn vội vàng quay đầu thì đã thấy Vô Nhật Chúa Tể một mực ra dấu tay ý bảo hắn đừng có lên tiếng. Dường như Vô Nhật Chúa Tể sợ chọc giận vị cường giả này, khiến cho cường giả không nhịn được mà ra tay.
- Ngươi làm sao vậy?
Vạn Pháp Chúa Tể giận dữ nói.
- Đây là chuyện mới xảy ra vừa rồi, ngươi tự mình xem qua rồi hãy nói chuyện...
Vô Nhật Chúa Tể vội vàng truyền tới một đạo ý niệm.
- Ách...
Một lát sau, sắc mặt Vạn Pháp Chúa Tể trở nên vô thường xấu hổ. Trên đầu có mồ hôi lạnh toát ra, thiếu chút nữa đã bất tỉnh:
- Hóa ra tiền bối lại có thực lực lợi hại như vậy. Là ta có mắt không tròng, có mắt không tròng...
- Được rồi, đừng nói nhảm, chủ nhân đã bắt đầu chiến đấu với Mặc Tật kia!
Đối với loại người không có đầu óc này, Tiểu Long lười tiếp tục để ý tới. Hắn quay đầu nhìn về phía trước.
Lúc này, Nhiếp Vân và Mặc Tật cũng đã bắt đầu chiến đấu.
Mặc Tật biết thân ở trong vòng vây cho nên không dám lưu tình chút nào. Vừa ra tay đã đem Cửu U Trảm Cốt đao ra dùng. Tiếng gió sưu sưu liên tiếp vang vọng, thần binh bán bộ Phong vương vừa mới xuất hiện, uy thế đã rất phi phàm. Lấy hắn làm trung tâm, không gian chu vi mấy vạn dặm chung quanh bắt đầu sụp đổ.
- Định!
Cũng không thấy Nhiếp Vân có động tác gì, hắn đi về phía trước, cũng không nhìn không gian đang vỡ nát trước mắt, trong miệng khẽ hô một tiếng. Ầm ầm! Chỉ một cái, không gian sụp đổ lần nữa ngưng đọng, giống như sắt thép vậy.
- Cái gì?
Mặc Tật sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Long, nói:
- Tiền bối, ngươi nói không giữ chữ tín.
Thấy loại thủ đoạn này, hắn còn tưởng rằng là Tiểu Long âm thầm giúp một tay.
- Thực lực không tệ, không nghĩ tới ánh mắt lại kém như vậy!
Nghe thấy lời của hắn, Nhiếp Vân cũng không có nói gì. Sao ánh mắt của người này lại kém như vậy chứ? Cũng đã lâu rồi, soa còn chưa nhìn ra tất cả thủ đoạn đều là của hắn a?