Chính là bởi vì nghĩ tới những chuyện này, cho nên mặc dù Nhiếp Vân trở thành đệ nhất nhân Chúa Tể nhưn mà trong lòng vẫn mang vẻ kính sợ, không có buông lỏng chút nào. Cũng chính là bởi vì như vậy cho nên hắn mới nhìn ra vị Vạn Pháp Chúa Tể này có chút khác biệt. Lại nhận định hắn ta có thể là người khác ngụy trang.
- Ta là chủng tộc gì ngươi không cần thiết biết! Yên tâm đi, chúng ta sẽ không giết ngươi đơn giản như vậy đâu. Nghe nói ngươi là ca ca của Tu La vương, chúng ta sẽ bắt ngươi lại, để cho hắn biết cái giá của việc đắc tội với chúng ta!
Vạn Pháp Chúa Tể cười lạnh hắc hắc, trong mắt tựa như có một con rắn đen không ngừng trườn qua trườn lại.
- Bắt ta sao?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng:
- Vậy thì đành phải nhìn vào bản lĩnh của ngươi!
Trong tiếng cười lạnh, thân thể của hắn đột nhiên trở nên càng thêm thon dài, mười ngón tay trong suốt giống như ngọc thạch vậy, chợt lại đánh ra một trảo. Tất cả mọi người trong đại điện đều bị rơi vào trong lòng bàn tay, ngay sau đó đã đáp xuống trên cổ thuyền.
Cổ thuyền nhanh chóng bành trướng, chiếm cứ một nửa đại điện, Nhiếp Vân đứng ở đầu thuyền, lạnh lùng nhìn Vạn Pháp Chúa Tể cách đó không xa, lực lượng toàn thân chợt lan tràn ra.
Ầm!
Cổ thuyền vọt thẳng tới trước.
Người trước mắt này không biết là chủng tộc gì, thế nhưng Nhiếp Vân lại biết đối phương nhất định sẽ có thực lực không kém gì Chúa Tể. Cho nên vừa mới động thủ hắn đã không có chút lưu tình nào, trực tiếp vận dụng binh khí mạnh nhất trước mắt.
- Ngươi đã luyện hóa cổ thuyền của Đan Thần Chúa Tể đan thần? Đáng ghét! Đan Thần Chúa Tể ở đâu?
Vẻ mặt Vạn Pháp Chúa Tể vốn đang mỉm cười, lòng tin mười phần. Đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Vân tiến vào trong cổ thuyền, lại còn bắn thẳng tới, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Chiếc Đan Thần cổ thuyền này là bảo vật mà Đan Thần Chúa Tể tốn vô số nguyên liệu, lại dùng không biết bao nhiêu năm mới có thể luyện chế thành công. Thứ này được xưng là đệ nhất thần binh Chúa Tể tam giới cũng không quá đáng. Vốn hắn tưởng rằng lần này bọn hắn bắt lại Nhiếp Vân là chuyện đã nắm chắc. Thế nhưng lại không nghĩ tới trong tay đối phương lại có món bảo vật này. Như vậy tình thế vốn là chủ động, trong nháy mắt đã biến thành bị động.
Ầm!
Nhiếp Vân cũng không để ý tới câu hỏi của hắn, cổ thuyền ầm ầm nghiền ép tới, trực tiếp va chạm vào trên người hắn.
Sắc mặt Vạn Pháp Chúa Tể này biến đổi, bắn thẳng ra ngoài, ngay sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sưu sưu sưu sưu!
Thấy hắn bị thương, tám người áo đen vốn thủ hộ ở chung quanh phòng ngừa mọi người chạy trốn đồng loạt vọt tới, mười sáu bàn tay đồng thời hắn lên, một cỗ lực lượng làm cho không gian bị trói buộc lập tức va chạm với cổ thuyền.
Két!
Quán tính đánh tới của cổ thuyền đã bị bọn họ liên thủ ngăn cản, lực trùng kích cuồng bạo khiến cho vô số trận pháp trong cung điện vỡ tan.
- Thật là mạnh mẽ!
Thấy những người này lại có thể ngăn cản cổ thuyền, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ ngưng trọng nồng đậm.
Cổ thuyền do hắn tự mình khống chế, uy lực so với Đan Thần Chúa Tể khống chế lúc trước càng thêm cường đại hơn, lực trùng kích có thể trực tiếp đụng chết Chúa Tể. Thế nhưng lực lượng cường đại như vậy lại bị tám người áo đen dưới tình huống vội vàng nghênh chiến có thể ngăn cản. Như vậy đã nói rõ thực lực của tám người này đúng như dự đoán của hắn, tuyệt đối đã đạt tới cấp bậc Chúa Tể!
Tùy tiện xuất hiện chín người, cũng có thực lực Chúa Tể... Đây rốt cuộc là chủng tộc gì? Tại sao lại mạnh mẽ như vậy?
- Bất kể là chủng tộc gì, giết các ngươi thì sẽ biết rõ.
Trong lòng rung động, Nhiếp Vân cũng không ngừng nghỉ, cổ thuyền lần nữa phá vỡ thời không mà vọt tới trước tới!
Ầm ầm!
Cổ thuyền ầm ầm đi về phía trước, trận pháp trong Vạn Pháp cung, không gian ở phía trước lại giống như món đồ chơi của trẻ con vậy, bị vỡ vụn thành một mảnh đen nhánh, không ngừng lan tràn dọc theo cổ thuyền.
- Công kích thật là cường đại...
Đám người Tú Linh đại đế, Vô Nhật Chúa Tể đứng ở trên boong thuyền thấy một màn như vậy, thân thể tất cả đều khẽ run. Trong mắt hiện lên vẻ giật mình khó có thể áp chế.
Chiếc này cổ thuyền ở trong tay Nhiếp Vân, uy lực quả thực quá mạnh mẽ. Nếu như trước đó đối nghịch với hắn, chỉ cần đụng một cái là có thể bị đụng chết tươi!
Quản ngươi có thần binh Chúa Tể phòng ngự gì đó, cái gì mà thực lực Chúa Tể, dưới công kích tuyệt đối, không có bất kỳ chút tác dụng nào!
Đây là lực lượng chân chính!
- Thiên La Địa Võng!
Vạn Pháp Chúa Tể nghỉ ngơi một chút thì đã thấy cổ thuyền lần nữa vọt tới phía hắn. Sắc mặt hắn trở nên vặn vẹo, ngón tay đen nhánh đưa về phía trước, tạo thành một cái lưới lớn ngăn cản trước mặt cổ thuyền.
Cái lưới này toàn thân đen nhánh, mang theo vẻ sáng bóng của kim loại, vừa bay ra ngoài đã lập tức lơ lửng ở trước mắt, tựa như hòa vào làm một thể với không gian vậy, bao bọc tất cả phạm vi chung quanh.
Thiên La Địa Võng, binh khí của vị Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt này so với thần binh Chúa Tể đường như còn càng cường đại hơn.
Sư sưu!
Đan Thần cổ thuyền và Thiên La Địa Võng vừa đụng chạm thì nhất thời giống như đã rơi vào trong vũng bùn, lực trùng kích mạnh mẽ khiến cho cái lưới này rung động, sau đó lập tức hóa thành vô hình.
Vô luận Nhiếp Vân khu động cổ thuyền thế nào cũng giống như thân thể rơi vào trong đám cát chảy, không có cách nào tự kềm chế thân thể, có một thân lực lượng thế nhưng lại không thi triển được.
- Cái lưới này có cổ quái! Những người khác tiến vào khoang thuyền, cường giả Chúa Tể theo ta chiến đấu!
Thấy lực lượng cường đại của cổ thuyền như vậy cũng bị cái lưới này ngăn cản. Nhiếp Vân đã biết cái lưới đen nhánh này nhất định có chỗ cổ quái. Lúc này hắn không kịp nói nhiều, thân thể nhoáng một cái,. Phượng Hoàng Chi dực đã giang rộng, bay ra phía ngoài.
Cái lưới màu đen cuốn lấy cổ thuyền, uy lực tiến về phía trước của cổ thuyền biến mất. Thế nhưng cái lưới này cũng không thể làm gì, như vậy, hai đại pháp bảo của song phương bị dính vào nhau. Song phương chỉ có thể cận chiến mà thôi.
Sưu Sưu Sưu SƯu!
Chư vị Chúa Tể trên Đan Thần cổ thuyền đồng thời bay ra, ngăn cản trước mặt đám người Vạn Pháp Chúa Tể.
- Nhiếp Vân Chúa Tể, buộc bọn hắn thả Vạn Pháp Chúa Tể ra!
Vừa mới dừng lại thì bên tai Nhiếp Vân đã nghe thấy thanh âm lo lắng của Tú Linh đại đế.