Sưu!
Hỏi Đan Thần Chúa Tể xong, biết được tin tức muốn biết, Nhiếp Vân từ trong Nạp Vật thế giới bay ra, tinh thần khẽ động một cái, đám người Tiêu Diêu Tiên lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nếu nói người hiểu Hỗn Độn Chí Tôn vực, như vậy những người này còn hơn xa hắn. Thương nghị với bọn họ có thể giảm bớt không ít đường vòng.
- Đây là tin tức mà Đan Thần Chúa Tể nói với ta, các ngươi nhìn một chút, nhìn xem có ý kiến gì không.
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói một câu, đem từ tin tức biết được từ miệng Đan Thần Chúa Tể truyền ra ngoài.
Những người này trừ Tiêu Diêu Tiên và Vô Nhật Chúa Tể ra thì mọi người đều là người hầu của hắn, hoàn toàn thần phục. Tiêu Diêu Tiên thì không cần phải nói, Vô Nhật Chúa Tể cũng sẽ không phản bội, cho nên, cũng không có gì phải che giấu.
- Thập Phương Thiên vực? Không nghĩ tới lại là chỗ này!
- Ta cũng đã sớm nghĩ tới, tứ đại kỳ địa là nơi nhất cổ quái nhấtThập Phương Thiên vực, hơn xa Thanh Minh sơn mạch, Cực Nam Tinh hải và Tử Vũ Thiên vực!
- Cổ quái thì thế nào chứ? Bây giờ chúng ta đều là Chúa Tể, cho dù có nguy hiểm hơn nữa thì cũng có thể đi!
- Cũng đúng a.
Thấy nơi mà Đan Thần Chúa Tể một mực không nói lại ở trong Thập Phương Thiên vực. Tất cả mọi người đều có chút ngạc nhiên, ngay sau đó chợt giật mình.
Thập Phương Thiên vực là một trong một trong tứ đại kỳ địa của Hỗn Độn Chí Tôn vực, có nguy cơ và cơ hội vô cùng, đối với người khác mà nói, có lẽ sẽ có chút kiêng kỵ, thế nhưng bọn họ đều là Chúa Tể, Bạch Đầu tôn giả thực lực kém nhất cũng là bán bộ Chúa Tể đại tam trọng, không có gì phải sợ.
- Cái gọi là nguy hiểm trong Thập Phương Thiên vực cũng không có gì. Bất quá, có vài người nhất định phải chú ý một chút!
Chờ những người khác nghị luận xong, Tiêu Diêu Tiên trầm tư một chút rồi nói.
- Ai?
Nhiếp Vân nhìn sang.
- Thập Phương Thiên vực giống như vậy Quy Khư Hải, bị một đại tông môn nắm trong tay. Sau lưng tông môn sau này cũng có một vị cường giả Chúa Tể!
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Ngươi nói là Vạn Pháp Chúa Tể của Vạn Pháp cung sao? Người này là bằng hữu cũ của ta. Một khi ta tới, nhất định hắn sẽ cho chút mặt mũi. Hẳn không phải là vấn đề quá lớn! Lại nói, nếu như hắn biết là Nhiếp Vân Chúa Tể tìm hắn, nhất định càng không dám nói gì!
Vô Nhật Chúa Tể cười nói.
- Cũng đúng...
Mọi người đều nở nụ cười.
Uy danh bây giờ của Nhiếp Vân không chỉ là truyền raở tam giới, quan trọng nhất là trong đám Chúa Tể không ai không biết không ai không hiểu. Chỉ cần Vạn Pháp Chúa Tể thức thời, nhất định sẽ không dám làm gì. Nếu không, hắn sẽ có phiền toái.
- Đúng rồi, nghe nói Vạn Pháp Chúa Tể và Trọng Đồng Chúa Tể cũng nhau theo đuổi Tú Linh đại đế, hai người bọn họ người nào thành công?
Tiêu Diêu Tiên đột nhiên nói.
Đám người Phù Ám Triều thời gian trở thành Chúa Tể ngắn, bí văn giữa các Chúa Tể cũng không biết nhiều. Nhưng mà Tiêu Diêu Tiên sống không biết đã bao nhiêu ức vạn năm, bình thường thì nhìn điên điên khùng khùng, thế nhưng trong lòng cũng không hồ đồ. Vì vậy những chuyện giữa các Chúa Tể hắn biết rất rõ ràng.
- Ta không biết. Bất quá, có lẽ hai người đều không thành công a. Nghe nói Tú Linh đại đế đã bị một người nam nhân làm tổn thương. Cho nên một mực thống hận nam nhân, hai người kia cũng đã theo đuổi mấy ức năm rồi. Nàng ta một mực bế quan từ chối, ta cảm thấy hy vọng cũng không lớn!
Dường như Vô Nhật Chúa Tể đối với bí mật này biết rất nhiều, vì vậy cười nói.
- Ồ? Bị nam nhân làm tổn thương? Rốt cuộc là người nào nhẫn tâm như vậy chứ?
Đám người Phù Ám Triều cũng bắt đầu hiếu kỳ.
Nữ nhân Linh Tú tộc luôn luôn lấy xinh đẹp mà nổi danh, là thủ lĩnh của tộc nhân, tự nhiên phải càng thêm xuất chúng, hơn nữa lại còn thân phận Chúa Tể, có thể được người như vậy xem trọng, tuyệt đối là phúc khí tu luyện mấy đời a. Sao lại có người nguyện ý làm nàng tổn thương cơ chứ?
- Cái này...
Trên mặt Vô Nhật Chúa Tể có chút lúng túng, liếc mắt nhìn Nhiếp Vân một cái, gãi đầu không nói.
- Ách? Không phải là chủ nhân chứ? Chủ nhân, người cũng quá ngưu a.
Nhìn vẻ mặt của hắn, đám người Phù Ám Triều sửng sốt một chút, trong mắt tràn ngập vẻ không tưởng tượng nổi.
Vị chủ nhân này không chỉ thực lực mạnh... Thực lực tán gái cũng lợi hại, Tú Linh đại đế được xưng là nữ thần trong lòng tất cả Chúa Tể, không ngờ lại bị người từ bỏ... Chuyện này không phải là thật đó chứ?
- Nghĩ gì vậy, ta đi tới Tà Nguyệt Chí Tôn vực này cũng không tới hai năm, từ lúc tu luyện cho tới bây giờ cũng chỉ ba vạn tuổi. Làm sao có thể có tình cảm với vị Tú Linh đại đế này chứ?
Thấy vẻ mặt của mọi người, Nhiếp Vân cười quát.
Vô Nhật Chúa Tể này quả thực biết nói bậy, hắn cũng chỉ vừa gặp Tú Linh đại đế a, giữa hai người làm sao có thể có quan hệ được chứ?
Quả thực là vô căn cứ!
- Cũng đúng... Chúng ta sống lâu, cho nên cũng quên tuổi thực sự của chủ nhân.
Nghe thấy Nhiếp Vân nói lời này, lúc này mọi người mới nhớ tới, người thiếu niên trước mắt này tính ra cũng chỉ mới sống ba vạn năm, làm sao có thể có quan hệ với Linh Tú Đại đế đã sống ức vạn vạn vạn năm cơ chứ!
Lại nói, Tú Linh đại đế từng bị người ta làm tổn thương. Chuyện này vô số năm trước đã có, không thể nào là vị chủ nhân trẻ tuổi này được.
- Vô Nhật Chúa Tể, nhìn dáng vẻ của ngươi có lẽ đã biết người này là ai. Bất quá, ngươi lại nói là chủ nhân thì có chút không quá hợp lý nha!
Đoạn Diệc nói.
- Khục khục... Kỳ thực người ta nói không phải là Nhiếp Vân Chúa Tể!
Thấy ánh mắt của mọi người đều như vậy, dường như thề không ép hắn nói ra thì sẽ không bỏ qua vậy. Vô Nhật Chúa Tể gãi đầu, vẻ mặt lúng túng.
- Ồ? Vậy thì là ai?
Vừa rồi mọi người nhìn rồi hắn một mực nhìn về phía Nhiếp Vân, cho nên mới có nhận định chủ quan như vậy. Thế nhưng nghe Vô Nhật Chúa Tể phủ nhận, cả đám lại tò mò.
- Là...
Do dự một chút, Vô Nhật Chúa Tể nhìn về phía Nhiếp Vân, nói:
- Nhiếp Vân Chúa Tể, ta cũng chỉ biết được tin vỉa hè, nếu như nói ra có vấn đề, ngươi... Đừng thấy lạ a!
- Nói đi, rốt cuộc là người nào mà khiến cho ngươi thần thần bí bí như vậy.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, Nhiếp Vân bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng không phải là cọp, cũng không phải là người cố tình gây sự, không thể nào bởi vì hắn ta chỉ đùa một chút là đã giết.