Vô Tận Đan Điền

Chương 2450: Tú Linh đại đế




- Xem ra Tú Linh đại đế rất có thành kiến đối với ta a. Đã như vậy, không bằng như vậy đi. Ta đã thiết yến ở đây, hy vọng đại đế có thể nể mặt, tới uống một chén.

- Không cần! Người của ta cũng không cần ngươi mang tới, để ta tự mình tới!

Không để ý tới đối phương nói lời xin lỗi, bàn tay trắng nõn như ngọc của Tú Linh đại đế chợt chộp xuống phía dưới.

Ầm!

Một trận đất rung núi chuyển, phòng ốc cao lớn của Thúy Hương lâu nhất thời sụp đổ, sau đó mấy nữ tử tộc nhân Linh Tú tộc đã bị nàng lăng không chộp một trảo, thu vào trong một cái pháp bảo không gian.

- Xem ra mấy người này quả thực là người của Linh Tú tộc, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Thấy hành động này của nàng, lúc này tới phiên Nhiếp Vân kỳ quái.

Chuyện Tú Linh đại đế bao che tộc nhân. cơ hồ tất cả mọi người đều biết, Thúy Hương lâu lại làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Vì một chút tiền mà không muốn sống sao? Hắn không tin sẽ có người ngu xuẩn như vậy.

- Là chiến đấu cấp bậc Chúa Tể, chạy mau a.

- Tú Linh đại đế đích thân đến, xong rồi..

- Mấy người này rốt cuộc là ai? Làm sao lại có thể để cho Tú Linh đại đế tự mình xuất thủ được chứ?

- Ta cũng không biết a, bây giờ chạy trốn trước rồi hãy nói.

Tú Linh đại đế vừa mới ra tay đã lập tức chấn nhiếp tất cả mọi người, tất cả tu sĩ vốn hứng thú bừng bừng nào còn nhớ tới hưởng thụ nữa chữ? Cả đám kêu thảm rồi xoay người chạy trốn.

Vị Chúa Tể trước mắt này bao che tộc nhân như vậy, nếu như để cho nàng biết, mọi người đang định làm nhục tộc nhân của nàng, như vậy nàng còn không giết tất cả bọn họ hay sao.

- Một đám bại hoại trong tu sĩ, giữ lại các ngươi sẽ biết gieo họa cho nhiều người hơn mà thôi. Toàn bộ đều chết hết đi!

Thấy mọi người phía dưới giống như con ruồi chạy loạn, Tú Linh đại đế nhướng mày, trong trong ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét nồng đậm, miệng quát lạnh một tiếng, cổ tay khẽ lật, lần nữa vỗ tới.

Lần này, không phải là bắt người, mà là sát chiêu. Bàn tay còn không có đánh xuống thì lực lượng đã tạo thành cơn lốc, mang theo ý tứ hủy diệt. Mọi người đang chạy trốn vừa mới tiếp xúc với chưởng phong thì sắc mặt lập tức thay đổi, thân thể phồng lên, nổ thành từng đống thịt vụn.

Có thể tới kỹ viện đi dạo, thực lực cũng không cao bao nhiêu. Mạnh nhất bất quá cũng chỉ là Kim Giáp tướng, sao có thể chống đỡ được công kích của Chúa Tể chứ? Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm vang vọng liên miên, nơi vốn tới tìm mua vui lại biến thành địa ngục trong nhân gian.

- Tú Linh đại đế đừng tức giận như vậy a. Chúng ta có lời gì có thể từ từ nói, chẳng qua bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, cần gì phải ra tay với bọn họ chứ?

Trọng Đồng Chúa Tể thấy nàng vừa ra tay đã hung ác như thế, không tính giữ lại một người sống nào. Hai hàng lông mày nhướng lên, tay áo vung lên, ngăn cản công kích của đối phương.

Bất kể nói như thế nào thì nơi này cũng là Trọng Đồng thành, hang ổ của hắn, nếu như để mặc cho đối phương không chút kiêng kỵ công kích như vậy. Khi đó hắn cũng không cần mặt mũi nữa.

- Sao nào? Ngươi muốn che chở cho những người này?

Tú Linh đại đế hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi nói đi đâu vậy, ta làm vậy là lo lắng cho ngươi a. Những người này đều là người bình thường, ra tay với bọn họ, đối với danh tiếng của ngươi sẽ có ảnh hưởng rất lớn!

Trọng Đồng Chúa Tể cười nói.

- Trọng Đồng Chúa Tể có tiết khí thật cao a! Như vậy có phải ta nên đa tạ ngươi hay không?

Trong thanh âm của Tú Linh đại đế tràn ngập vẻ châm chọc:

- Đừng cho là ta không biết, ngươi hẹn ta đi ra nhiều lần như vậy, ta lại mặc kệ, cho nên lúc này mới ra hạ chiêu này. Để cho người của ngươi bắt đệ tử của ta đi, ép ta hiện thân! Nếu làm cũng đã làm rồi thì cần gì phải giả mù sa mưa như vậy chứ?

- Cái này...

Sắc mặt Trọng Đồng Chúa Tể đỏ lên, nói:

- Xem ra đại đế đối với ta có hiểu nhầm rất sâu a. Mặc dù ta có tình ý đối với ngươi, thế nhưng cũng không đến nỗi làm như vậy a. Ngươi đã hiểu lầm ta rồi.

- Ách...

Nghe lời nói của hai người vào trong tai, Nhiếp Vân có chút im lặng.

Hóa ra vị Trọng Đồng Chúa Tể này đang đeo đuổi vị Tú Linh đại đế này, như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể nói xuôi được.

Chuyện bắt Linh Tú tộc nhân, cho dù không phải là Trọng Đồng Chúa Tể làm thì nhất định cũng sẽ có liên quan tới hắn. Nếu không, cho Thúy Hương lâu có mười lá gan thì cũng không dám trắng trợn bán đấu giá Linh Tú tộc tộc nhân như vậy a! Người này... Quả thực là không biết tình cảm hay là đầu óc ngu ngốc. Ngươi muốn theo đuổi người ta mà lại làm trò như vậy. Cho dù có bức người ta ra được thì hảo cảm cũng sẽ hoàn toàn mất đi. Dưới tình huống này, nào còn có hy vọng gì nữa chứ?

- Nhầm hay không trong lòng ngươi tự biết! Những người này ta nhất định phải giết chết. Nếu như ngươi ngăn cản, ta sẽ không ngại chiến đấu một trận với ngươi, ta cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là thủ đoạn của ngươi nhiều hay là thực lực của ta mạnh!

Cười lạnh một tiếng, Tú Linh đại đế không để ý tới Trọng Đồng Chúa Tể nữa mà bàn tay khẽ lộn một cái, lần nữa đánh xuống.

Ầm!

Không khí nổ tung, mặt đất sụp đổ, công kích còn chưa tới trước mắt thì vô số kiến trúc của Thúy Hương lâu đã biến thành phấn vụn toàn bộ.

Trọng Đồng Chúa Tể thấy nàng quả quyết như vậy, không tiếc chiến đấu với hắn. Hắn sững sờ ở tại chỗ, không biết nên xuất thủ hay không nên.

Ra tay sao? Sẽ chỉ làm cho đối phương càng ghét hắn hơn. Không ra tay, mắt thấy Thúy Hương lâu bị diệt, hắn sẽ mất hết mặt mũi.

- Đáng hận a, ẩn nấp ở đây cũng không yên lành. Hai người các ngươi thì không thể đổi một nơi khác giày vò hay sao.

Trong lúc Trọng Đồng Chúa Tể không biết có nên xuất thủ hay không thì Đan Thần

Chúa Tể ở phía dưới đã sắp phát điên rồi.

Hắn ẩn nấp ở chỗ này, cũng không có nói cho ai chính là bởi vì sợ bị Nhiếp Vân đuổi theo. Vốn hắn tưởng rằng mình đã ẩn giấu rất khá, cho dù là ai cũng không có phát hiện ra được. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này.

Quả thực là nằm cũng trúng thương a!

Lần này, không bại lộ thực lực Chúa Tể, nhất định sẽ bị Tú Linh đại đế đánh chết tươi. Thế nhưng một khi bại lộ... Nhiếp Vân rất có thể sẽ trực tiếp đuổi tới, kế hoạch ẩn thân sẽ xôi hỏng bỏng không. Xuất hiện chuyện như vậy, quả thật khiến cho hắn im lặng một phen.