- Không phải...
Vĩnh Dạ hoàng đế vội vàng lắc đầu, trong lòng rất sợ đắc tội với vị sát tinh trước mắt này:
- Chỉ là quả thực ta không biết chỗ này ở đâu.
- Không biết?
Nhiếp Vân nhướng mày lên, mới vừa rồi hắn đã vận chuyển thiên phú Thiên Nhĩ sư, có thể nghe ra đối phương đã nói thật. Bất quá, mặc dù đối phương không biết Hư Vô Giới ở nơi nào, thế nhưng nghe khẩu khí của đối phương, dường như trước kia đã nghe qua chỗ này.
- Trước kia ngươi đã nghe nói qua chỗ này rồi sao?
- Vâng, trước kia ta đã từng nghe lão tổ nói qua!
Vĩnh Dạ hoàng đế không dám giấu giếm.
- Lão tổ? Vô Nhật lão tổ?
- Vâng, lão tổ đã từng đề cập tới một câu, bất quá ta không nhớ rõ, nếu như Chúa Tể muốn biết, có thể hỏi lão tổ một chút!
Vĩnh Dạ hoàng đế vội nói.
- Đưa tin cho Vô Nhật lão tổ nhà ngươi, bảo cho hắn tới! Ta sẽ chờ ở chỗ này!
Nhiếp Vân nói.
Bất kể là ai, có người biết Hư Vô Giới ở nơi nào là được.
- Ta sẽ lập tức đưa tin cho lão tổ!
Vĩnh Dạ hoàng đế như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm.
Đổi lại là Chúa Tể khác, nếu như nói ra lời này, để cho Vô Nhật Chúa Tể tới mà không phải là tự mình đi cầu kiến. Nhất định sẽ khiến cho hắn khó chịu. Thế nhưng Nhiếp Vân nói như vậy lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không ai dám nghi ngờ phản bác.
Cùng là Chúa Tể, thế nhưng Nhiếp Vân đã dùng thực lực chân chính để chứng minh địa vị của mình.
- Mấy người các ngươi, còn không lập tức đem nghiệt súc này về nhốt cho ta? Sau này không có mệnh lệnh của ta, không cho phép đi ra nửa bước!
Biết Nhiếp Vân Chúa Tể đã bỏ qua cho nhi tử của mình, sự khẩn trương trong lòng Vĩnh Dạ hoàng đế biến mất. Hắn đứng dậy, vội vàng phân phó một câu.
- Vâng!
Những người khác như được đại xá, nào dám dừng lại, vội vã mang theo Ngụy Khiếu đi ra ngoài, ngay cả nửa câu cũng không dám nói nhiều.
Thái tử trước đó phách lối vô cùng, lúc này lại trở nên giống như chó nhà có tang vậy, mất mặt xấu hổ, nhưng mà hắn cũng biết, thù này... Chỉ sợ cả đời hắn cũng không có biện pháp báo a!
Sau khi sắp xếp cho Thái tử xong, Vĩnh Dạ hoàng đế lặng lẽ nhìn Nhiếp Vân một cái, thấy trên mặt đối phương cũng không có vẻ gì là không vui. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lại lấy ra một cái ngọc bài, lưu lại tin tức ở bên trong.
Ngọc bài này nhìn qua một cái đã biết là đặc chế, bên trong ẩn chứa dấu vết linh hồn của Vô Nhật lão tổ, chỉ cần đem ý niệm truyền vào, đối phương có thể nhanh chóng biết được tin tức.
- Chúa Tể, người chờ một chút, lão tổ nhà ta vẫn còn ở Hỗn Độn hải dương, sẽ lập tức tới đây..
Ngọc bài ông một tiếng, Vĩnh Dạ hoàng đế nhìn một cái rồi vội vàng nói.
- Được!
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, hắn nhìn về phía yêu nhân trước đó, động tĩnh mới vừa rồi huyên náo quá lớn, khiến cho yêu nhân này bị dọa sợ tới mức toàn thân run run, nhưng mà cũng không có rời đi.
- Ngươi, đi qua đây!
Nhìn về phía vị yêu nhân này, Nhiếp Vân lên tiếng nói.
- Ta sao?
Yêu nhân này không dám tin tưởng vào tai mình.
Vị trước mắt này chính là Nhiếp Vân, đại nhân vật danh chấn tam giới, tìm một tiểu nhân vật như hắn làm gì chứ?
- Còn không mau tới một chút!
Đoạn Diệc quát lên.
- Vâng, vâng!
Yêu nhân xác nhận đối phương đang tìm mình, hắn vội vàng đi tới, hai chân có chút như nhũn ra.
- Ta không có ác ý, chẳng qua là trong lòng có chút nghi ngờ, muốn hỏi thăm một chút mà thôi!
Nhiếp Vân bỗng nhiên truyền một đạo ý niệm tới, ngón tay chỉ về phía trước một chút, rơi vào trên người của yêu nhân này, một lát sau hắn lại thu tay về.
- Chuyện ngày hôm nay, sau khi ngươi ra khỏi cửa phải lập tức quên đi. Bất kỳ người nào hỏi tới cũng phải nói không biết.
Hừ nhẹ một tiếng, yêu nhân này lập tức lui ra ngoài, sau đó mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài, một lát sau đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Mới vừa rồi Nhiếp Vân đã dò xét toàn bộ thân thể linh hồn hắn một lần. Người này so với yêu nhân trong Thiên địa lục đạo giống nhau như đúc, không có chút chênh lệch nào, cái gọi là Bố Da Tộc, trên thực tế chính là yêu nhân tộc!
Yêu nhân tộc trong Thiên địa lục đạo là bởi vì chiến đấu cùng với Tu La vương cho nên mới sinh ra. Ở trong tam giới không ngờ lại cũng có loại chủng tộc này, chuyện này khiến cho hắn không thể không cảm thấy kỳ quái.
Bất quá, hắn cũng không biết là bởi vì địa vị yêu nhân này không cao hay là do nguyên nhân gì mà cho dù đã đọc qua linh hồn của đối phương, thế nhưng hắn lại không tìm được nội dung tương quan. Cho nên hắn cũng chỉ có thể để cho đối phương rời đi mà thôi.
Khi linh hồn từ trên thân thể đối phương rút lui hắn đã thuận tiện bố trí chút tay chân. Chuyện này hôm nay gặp hắn, yêu nhân này sẽ nhanh chóng quên mất không còn một chút gì. Cho dù có người lợi hại hơn nữa có hỏi cũng không hỏi ra cái gì được.
- Thế nào, có phải là yêu nhân hay không?
Lạc Khuynh Thành tò mò nhìn qua.
- Đúng vậy, chờ Nhiếp Đồng trở lại, khi đó lại hỏi một chút!
Loại chuyện như vậy chỉ có hỏi Nhiếp Đồng mới có thể biết rõ. Cho dù có nghĩ đến nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng quá lớn.
- Được rồi!
Lạc Khuynh Thành cũng không hỏi thêm nữa.
- Mấy vị đại nhân, nếu không... Chúng ta đi tới phòng khách quý chờ đi!
Kim Các chủ thận trọng nói một câu.
Nhiếp Vân nhìn quanh một chút, thấy mới vừa rồi đã gây ra động tĩnh, dẫn tới không ít người tới. Mà hắn cũng không muốn bị người khác nhìn vào chỉ tro, cho nên lúc này mới gật đầu một cái, đi theo sau lưng Kim Các chủ vào trong phòng khách quý.
Đợi một hồi ở trong phòng khách quý thì đã nghe thấy tiếng xé gió vang lên, một lão giả sải bước đi vào.
- Vô Nhật tham kiến Nhiếp Vân Chúa Tể!
Vô Nhật Chúa Tể vừa vào cửa đã vội vàng ôm quyền nói, vẻ mặt cung kính.
Mặc dù đều là Chúa Tể, thế nhưng hắn biết thực lực của đối phương ra sao, vì vậy mới cố gắng hạ thấp tư thái.
- Ta gọi ngươi qua đây cũng không phải là nói chuyện cũ. Mà là có chuyện làm phiền, hy vọng Vô Nhật Chúa Tể thứ lỗi cho!
Nhiếp Vân nói.
- Nhiếp Vân Chúa Tể nói đi đâu vậy chứ? Có thể làm việc cho ngươi đó là vinh hạnh của ta nha!
Vô Nhật Chúa Tể vội vàng khoát tay, chẳng qua đối phương chỉ khách khí một chút mà thôi. Nếu như hắn còn tưởng thật mà lỗ mũi vểnh lên, khi đó mới quả thực là không biết sống chết.