Làm các chủ Huệ Bảo các, song phương đều là khách hàng của hắn, hắn cũng không tiện làm ra chuyện đắc tội với một phương. Phương pháp duy nhất chính là ba phải một chút, làm cho song phương thu tay hòa bình. Nếu không, một khi thực sự đánh nhau, đối với thanh danh của hắn cũng có ảnh hưởng rất lớn.
- Cười một tiếng xóa tan ân cứu? Ta gọi ngươi một tiếng Kim Các chủ là cho ngươi mặt mũi. Mấy người này chọc giận ta, thức thời thì lập tức bắt bọn họ lại, để cho ta xử trí. Như vậy ta có thể bỏ qua cho Huệ Bảo các các ngươi. Nếu không, ta thấy các ngươi cũng không cần tiếp tục kinh doanh làm gì.
Ngụy Khiếu cười lạnh.
- Cái này...
Không nghĩ tới Thái tử điện hạ lại tức giận như vậy, sắc mặt Kim Các chủ có chút khó coi, không biết nên làm cái gì.
- Mấy vị đại nhân, vị này là Thái tử điện hạ đương triều, không bằng mọi người lui một bước được không?
Do dự một chút, Kim Các chủ dùng vẻ mặt đưa đám nhìn về phía đám người Nhiếp Vân.
Chỉ cần bên này lui một bước, lại nói lời xin lỗi, khi đó hắn dựa vào thân phận Các chủ Huệ Bảo các, có lẽ còn có thể lo chu toàn, tốt nhất là hai nhóm người đều vui mừng a.
- Bảo chúng ta nhượng bộ? Vì sao ngươi không bảo bọn chúng nhượng bộ?
Nhiếp Vân vẫn nhẹ nhàng cười.
- Hắn là đương triều Thái tử, là nghịch lân của Vĩnh Dạ hoàng đế, ai cũng không dám đắc tội, một mực diễu võ dương oai như vậy trong hoàng thành, chúng ta cũng không có biện pháp. Hy vọng đại nhân thông cảm, chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, sau khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ đích thân bồi tội với mọi người.
Kim Các chủ vội vàng truyền âm, thái độ cung kính vô cùng.
Mặc dù không biết mấy người trước mắt này rốt cuộc có thân phận gì. Thế nhưng có thể đi tới tầng này, hơn nữa khi đối mặt với Thái tử điện hạ mà không sợ hãi đã chứng minh đối phương tất có chỗ dựa đáng sợ, loại người như vậy cũng là tồn tại mà hắn không đắc tội nổi.
Đạo làm ăn là sinh tồn long đong ở giữa song phương, ai cũng không dám đắc tội.
- Không cần, gói kỹ món đồ này cho ta, ta lấy được sẽ lập tức đi ngay, sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi ngữa.
Đối với ý tốt của Kim Các chủ, Nhiếp Vân khoát tay một cái, lại thuận miệng nói.
Vô Nhật lão tổ sau lưng Vĩnh Dạ hoàng đế ở trong mắt của hắn cũng không coi vào đâu. Cho nên sao hắn lại sợ một Thái tử chưa dứt sữa cơ chứ?
- Cái này...
Da mặt Kim Các chủ không khỏi giật giật.
Hắn còn chưa muốn nói tới lời này thì phản ứng của đối phương lại cứng rắn như vậy, chuyện này khiến cho hắn có chút muốn khóc.
- Ha ha, thấy chưa? Người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Kim Các chủ, tránh ra, bây giờ ta sẽ làm cho bọn hắn biết người nào có thể đắc tội nổi, người nào bọn hắn không đắc tội nổi!
Lời của Nhiếp Vân nói cũng không có truyền âm khiến cho Ngụy Khiếu nghe được rõ ràng. Sắc mặt lập tức sửng sốt một chút, bàn tay lại lần nữa vung lên:
- Mấy vị tướng quân còn chờ gì nữa? Mau giết mấy người này, trở về ta sẽ xin phần thưởng ở chỗ phụ hoàng để ban cho các ngươi!
- Vâng!
- Đa tạ điện hạ!
Mắt mấy vị tướng quân sáng lên, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn rồi đi tới.
- Thái tử điện hạ, xin nương tay cho...
Nhìn về phía Thái tử cách đó không xa, Kim Các chủ cầu khẩn nói. Hắn thấy cầu khẩn không có kết quả, lại vội vàng chắp tay lia lịa với đám người Nhiếp Vân:&- Các ngươi đi nhanh đi, nhanh rời khỏi chỗ thị phi này đi.
- Ài, ngươi tránh ra đi!
Thấy động tác của hắn, Nhiếp Vân lắc đầu một cái, lại kéo hắn ra. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Đoạn Diệc, nói:&- Xử lý mấy người này, thuận tiện để cho Vĩnh Dạ hoàng đế tự mình tới nói lời xin lỗi!
- Vâng, chủ nhân!
Đoạn Diệc đã nhẫn nại tên Thái tử này rất lâu rồi, nghe thấy hắn nói như vậy lập tức cười hắc hắc.
- Để bệ hạ tới nói lời xin lỗi? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Muốn chết!
- Thứ không biết sống chết, mọi người cùng nhau xuất thủ!
- Còn tưởng rằng có thế lực gì, không nghĩ tới lại là tự đại!
Vốn tưởng rằng Nhiếp Vân có thế lực gì, sau khi nghe hắn nói như vậy, mấy vị tướng quân đều cười lớn.
Để cho Vĩnh Dạ hoàng đế tới nói lời xin lỗi? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?
Nhất định là khoác lác!
Nghĩ tới đây, mấy người này đồng thời gầm lên một tiếng, đồng loạt ra tay.
Mấy vị cường giả bán bộ Chúa Tể đồng thời ra chiêu, tầng thứ ba của Huệ Bảo các lập tức bị lực lượng khổng lồ bao phủ.
- Xong rồi...
Sắc mặt đại biến, Kim Các chủ không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa không đứng vững.
Vốn hắn cho rằng có thể ngăn cản được song phương tranh đấu, thế nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn không có tránh khỏi được chuyện này.
Nhiều bán bộ Chúa Tể đồng thời xuất thủ như vậy, trận pháp của Huệ Bảo các nhất định sẽ không chống đỡ nổi. Sợ rằng một lát sau sẽ từ Huệ Bảo các biến thành Phế tích các.
- Hừ!
Thấy mấy người này lại dám ra tay với hắn, Đoạn Diệc hừ lạnh một tiếng, bước lên trước một bước. Cũng không nhìn thấy hắn có động tác gì, lực lượng ngập trời lập tức lan tràn ra. Mấy vị tướng quân bán bộ Chúa Tể đồng thời cảm thấy có một cỗ lực lượng khổng lồ chèn ép xuống dưới thân bọn họ, đầu gối mềm nhũn, cả đám đồng loạt quỳ dưới đất.
- Ngươi cũng tới quỳ xuống xin lỗi chủ nhân chúng ta đi!
Sauk hi chèn ép mấy người này quỳ xuống, bàn tay của Đoạn Diệc chộp ra một trảo, Thái tử Ngụy Khiếu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nắm lấy cổ, cũng ngã xuống đất.
- Ngươi... Các ngươi dám đối với ta như vậy, ta sẽ bảo phụ hoàng giết chết tất cả các ngươi.
Quỳ sụp xuống đất, Ngụy Khiếu giật mình, lúc này hắn mới biết đối phương có bao nhiêu đáng sợ.Bất quá hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, sắc mặt xám ngắt, điên cuồng gào thét một phen.
- Không cần kêu, ta sẽ làm cho phụ hoàng ngươi tới đây.
Thấy hắn muốn chết, Đoạn Diệc cười lạnh, lại lạnh nhạt nói:
- Ngụy Vĩnh Dạ, Nhiếp Vân đại nhân ở Huệ Bảo các chờ đại giá, trong một phút không tới, cũng đừng muốn nhìn thấy nhi tử của ngươi!
Thanh âm mặc dù không lớn lại không ngừng lan tràn ra phía ngoài, trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ Vĩnh Dạ hoàng thành.
- Nhiếp Vân... Chúa Tể?
Kim Các chủ đầu tiên sửng sốt một chút, ngay sau đó hai con ngươi thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.