Vô Tận Đan Điền

Chương 243: Thế cục đại lục




Nếu tin tức của Tử Đồng là thật, chỉ sợ tưực lực Tử Quỳnh sơn mạch rất đáng sợ.

- Ta cũng không biết nhưng tin tức ta biết rõ đúng là như thế.

Tử Đồng vẫy vẫy cái đuôi.

- Nếu như Tử Quỳnh sơn mạch thực sự có cao thủ như thế, vì sao Yêu tộc bị đánh bại?

Vào kiếp trước, mình ở Thần Phong đế quốc không bao lâu liền lọt vào hãm hại, cơ duyên xảo hợp đến đại lục Phù Thiên, bởi vậy hắn không không quá rõ địa vị của Thần Phong đế quốc trên đại lục này, hơn nữa cũng không rõ Yêu tộc mạnh thế nào.

Không rõ nhưng hắn biết rõ Thần Phong đế quốc bộc phát đại chiến với yêu tộc vào trăm năm trước, lúc ấy thành công đánh đuổi Yêu tộc ra khỏi đế quốc, nếu như yêu nhân Tử Quỳnh sơn mạch mạnh như vậy, chỉ sợ những Chí Tôn của các đế quốc không thể ngăn cản nổi.

- Thần Phong đế quốc vị trí là một trong bảy đế quốc của đại lục, Thần Phong đế quốc chỉ là nơi nhỏ nhất, trong đó lớn nhất là Thần Thánh đế quốc, nghe nói bọn họ có siêu cấp cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa cảnh!

Phong Lang Vương nói ra.

- Thần Thánh đế quốc?

Nhiếp Vân nghĩ tới ở kiếp trước, mình cũng biết rõ đê quốc này, chỉ có điều không có tiếp xúc và không đi qua.

- Thực lực chỉnh thể của bảy đại đế quốc liên hợp còn cường đại hơn yêu nhân Tử Quỳnh sơn mạch rất nhiều, cho nên những yêu nhân này chỉ có thể ngồi trong sơn mạch mà không dám ra ngoài!

Phong Lang Vương nói tiếp.

Dường như ba đại yêu sủng rất rõ ràng thế cục đại lục hiện tại, chúng lập tức phân tích.

Cũng khó trách, mỗi một con trong ba yêu sủng đều sống không biết bao nhiêu năm tháng, càng có vô số thuộc hạ, bọn chúng biết rõ tình thế đại lục vô cùng rõ ràng.

- Tử Quỳnh sơn mạch cách chúng ta không dưới vài chục vạn dặm, cho dù chúng ta phi hành không có mười ngảy nửa tháng là không thể nào, thực lực Dương Ngạn thiếu gia và Phùng Tiêu thiếu gia chắc chắn không thể đắc tội chúng.

Tử Đồng nói ra.

Tuy nó nói rất hàm súc nhưng Nhiếp Vân cũng nghe hiểu, đúng thế, tuy hai người Dương Ngạn và Phùng Tiêu chỉ có tu vi Binh Giáp Cảnh, loại thực lực này trong mắt đối phương còn không đủ nhìn, không có khả năng cách xa như vậy chạy tới chém giết hai người bọn họ.

- Chỉ hy vọng như thế!

Biết rõ Tử Đồng nói rất có đạo lý, chẳng biết tại sao nội tâm Nhiếp Vân hơi chân động.

Nếu như yêu nhân Tử Quỳnh sơn mạch biết rõ đám người Dương Ngạn từng tiến vào Lạc Khúc mộ thì sao?

Tiến vào Lạc Khúc mộ thì khẳng định biết rõ tin tức Thiên Cơ kiếm, tuy hiện tại Nhiếp Vân còn không biết chuôi Thiên Cơ kiếm này có chỗ lợi gì nhưng từ việc thế lực vô danh bắt lấy phụ mẫu của hắn là biết rõ thứ này khẳng định không đơn giản!

Ít nhất liên lụy bí mật tuyệt đối không ít hơn Tử Hoa Ngọc Ấn.

- Cho dù có phải là yêu nhân động thủ hay không, chúng ta phải về thành Lạc Thủy tìm hiểu mới tính sau.

Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân áp chế vội vàng xao động trong nội tâm và lên tiếng.

Nguyên nhân Dương Ngạn và Phùng Tiêu tử vong là hoàng đế đế quốc nói, Nhiếp Vân cũng không tín nhiệm bản thân đế hoàng hoàng đế, tự nhiên cũng không cho rằng sự thật cũng như vậy, cho dù là nguyên nhân gì, tất cả phải trở về thành Lạc Thủy dò xét một phen nói sau!

- Vâng!

Lũ yêu sủng đồng thời ứng một tiếng, một người ba thú cấp tốc bay về hướng thành Lạc Thủy.

Oanh!

Vào lúc đang phi hành phía trước có hào quang chói mắt xuất hiện, xuất hiện đột ngột trước mặt một người ba thú và sau đó nổ tung.

Đạo hào quang này xuất hiện mang theo lực lượng chấn nhiếp tâm thần, tiếng nổ mạnh như sấm sét vang vọng cả không gian, nhanh chóng lan ra ngoài tạo thành năng lượng phong bạo cản đường.

- Cẩn thận!

Cảm nhận lực lượng bộc phát đột ngột, đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại, thân thể hắn vội vàng lui về phía sau, huyền ngọc chi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, một chiêu đại địa chi thế chém thẳng về phía trước.

Ầm ầm!

Đại địa chi thế bộc phát hình thành vách tường bao phủ hắn và ba yêu sủng vào trong, cũng ngăn cản công kích ra bên ngoài.

- Người nào?

Ngăn cản công kích, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng tụ nhìn vào sơn mạch trước mặt.

- Khặc khặc, chiêu số không tệ, có thể ở tuổi này có thực lực như thế đúng là nhân tài, cho dù nhân tài cũng phải chết!

Lúc này từ xa có tiếng cười dữ tợn vang lên, thân ảnh sáu xuất hiện trên không trung và ngăn cản trước mặt Nhiếp Vân.

- Yêu nhân? Yêu nhân cấp Chí Tôn?

Nhìn thấy sáu người này, đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.

Sáu người này này lại yêu nhân cấp Chí Tôn, hơn nữa mỗi yêu nhân đều là Chí Tôn đỉnh phong!

Từ lúc nào Thần Phong đế quốc lại có yêu nhân thực lực cường đại như thế?

Hình thái của yêu nhân hoàn toàn khác với nhân loại, có được rất nhiều bí pháp, yêu nhân đồng cấp có thực lực vượt xa nhân loại, đột nhiên có nhiều yêu nhân xuất hiện như thế, hơn nữa mỗi một yêu nhân đều là Chí Tôn đỉnh phong, cho dù mình có được ba đại yêu sủng thì sợ rằng hôm nay cũng không có kết quả tốt.

- Khặc khặc, ánh mắt coi như không sai! Ánh mắt tốt cũng vô dụng. Giao Thiên Cơ kiếm ra đây, bằng không ngươi phải chết.

Gương mặt yêu nhân cầm đầu có gương mặt xanh đen, khóe miệng của hắn mở ra để lộ hàm răng sáng bóng, hắn cười nhưng ánh mắt đầy sát khí.

- Thiên Cơ kiếm?

Nghe được yêu nhân cười nói như thế, đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.

Kết quả suy nghĩ xấu nhất cũng chứng thực, quả nhiên bọn chúng đều biết chuyện Thiên Cơ kiếm!

Nhưng đám yêu nhân này là yêu nhân nơi nào? Huyền Âm Sơn hay vẫn là Tử Quỳnh sơn mạch?

- Các ngươi là người của nơi này? Nơi này là Thần Phong đế quốc! Không phải là nơi Yêu tộc các ngươi hung hăng càn!

Sau khi áp chế khiếp sợ trong nội tâm xuống, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào sáu yêu nhân trước mặt, ánh mắt lạnh lùng không thôi.

- Ngươi cũng biết của Thần Phong đế quốc mà không phải Thần Thánh đế quốc ah!

- Khặc khặc, cho dù chúng ta giết ngươi thì cũng không ai dám nói cái gì!

Tên yêu nhân cầm đầu cười nói, bàn tay của hắn đẩy về phía trước, lúc này yêu vân đầy trời sinh ra.

Yêu vân mang theo khí tức tanh hôi khó chịu, hơi dính lên mặt đất đã làm hoa cỏ héo rũ và phát ra âm thanh xèo xèo, cành hoa tàn lui, cành lá khô héo, nơi yêu vân bao phủ biến thành tử vực không còn vật sống.

- Âm Mai độc khí? Ngươi là người Âm Mai Yêu tộc?

Bàn tay của hắn kết thành chưởng ấn và đánh tan yêu vân trước mặt, trong mắt Nhiếp Vân mang theo sát khí đáng sợ.