Ông!
Tiến vào đại dương, đi về phía trước được một hồi thì miệng bình vang vọng một tiếng rồi ngừng lại, chỉ rõ về một chỗ.
- Nơi này không có gì a?
Nhìn kỹ một vòng, thấy chỗ này ngoại trừ sương mù, khí tức Hỗn Độn ra cũng không có nhìn thấy cái gì, Nhiếp Vân vô cùng kỳ quái nói một câu.
- Ta cũng không nhìn ra có cái gì!
Tiêu Diêu Tiên cũng nhìn kỹ một vòng, lại lắc đầu một cái.
Phương hướng mà miệng bình chỉ tầm mắt thông suốt, ngay cả bẫy rập không gian cũng không có, chẳng lẽ chỗ này có điểm cổ quái gì hay sao?
Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình cũng không trả lời nghi hoặc của hai người mà là bay thẳng về phía trước, bay đến phía trước thì đột nhiên nhoáng một cái đã biến mất ở trước mặt mọi người.
- Ồ?
Đám người Nhiếp Vân sửng sốt không thôi.
Tinh thần của bọn họ theo sát Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, thế nhưng cũng không có phát hiện ra nó mất tích như thế nào!
Trong đám người bọn họ có bốn vị cường giả Chúa Tể. Hai vị bán bộ Chúa Tể đại tam trọng, mười hai con mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào lại cứ như vậy mà mất tích. Quả thực không thể tưởng tượng được nổi.
- Đây là pháp bảo của ngươi, ngươi biết nó đi nơi nào rồi hay không?
Tiêu Diêu Tiên nhìn qua rồi hỏi.
Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là bảo bối mà Nhiếp Vân đã luyện hóa, vô luận đến bất kỳ nơi nào cũng có tinh thần của hắn liên lạc được.
- Không biết, ngay cả ta cũng không thể cảm ứng được, dường như đã mất tích!
Nhiếp Vân lắc đầu nói.
Mặc dù món pháp bảo này là vật mà hắn luyện hóa, thế nhưng lần này mất tích lại giống như tiến vào một thế giới khác vậy. Hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hắn.
Tình huống như vậy cũng giống như đem pháp bảo của người khác thu vào Nạp Vật thế giới vậy, cho dù bên trong có khí tức linh hồn của ngươi thì cũng không có chút cảm ứng nào cả.
- Ngay cả ngươi cũng không cảm ứng được?
Sắc mặt Tiêu Diêu Tiên có chút ngưng trọng.
Chặt đứt dấu vết linh hồn, chuyện này không khỏi quá là quỷ dị.
- Chủ nhân, có thể chặt đứt liên lạc tinh thần, như vậy chỗ này phải là một tiểu thế giới đã bị luyện hóa. Vạn nhất thế giới này có chủ nhân. Một khi chúng ta đi vào, nhất định sẽ bị giết chết hết!
Phù Ám Triều kiến thức rộng, hắn vô cùng lo lắng nói.
Có thể chặt đứt liên lạc linh hồn, phía trước nhất định sẽ có một tiểu thế giới bị người ta luyện hóa, tùy tiện tiến vào loại địa phương như thế này. Chẳng khác nào dê vào miệng cọp.
- Phù Ám Triều nói không sai, nếu như quả thật là tiểu thế giới đã người ta luyện hóa, trừ phi có năng lực phá thế giới. Nếu không trực tiếp đi vào, tương đương với tiến vào nhà tù. Cho dù chúng ta có là Chúa Tể thì cũng rất khó mà trốn ra được!
Tiêu Diêu Tiên nhíu mày, gật đầu đáp. Lúc này hắn không còn vẻ tiêu dao, ham rượu quên mạng trước đó, mà ngược lại còn mang theo vẻ thận trọng không nói nên lời. Tiểu thế giới bị người ta luyện hóa làm sao lại có thể trôi lơ lửng ở trong Hỗn Độn đại dương chứ? Thậm chí khiến cho Chúa Tể mạnh mẽ như chúng ta cũng không nhìn thấy được?
Nhiếp Vân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu một cái.
Tiểu thế giới bị người ta luyện hóa trên cơ bản cũng dung nhập vào pháp bảo hoặc là trong thân thể, giống như Nạp Vật thế giới vậy. Nó ở bên trong đan điền của hắn!
Lại nói, dù vậy thì thế giới này cũng phải có hình, từ bên ngoài có thể thấy được. Thế nhưng bây giờ Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình đột nhiên mất đi tung tích, mặc dù biết rõ rơi vào một cái thế giới khác, thế nhưng lại vô cùng quỷ dị, hoàn toàn khác với nhận thức bình thường của mọi người.
- Đừng có nghĩ nhiều như vậy, cho dù nguy hiểm thì ta cũng muốn đi vào!
Nhiếp Vân bước lên phía trước một bước.
A Dục Vương ban bố Phù Lệnh phụng thiên, thời gian của hắn vốn đã không nhiều, mặc dù biết rõ phía trước nguy hiểm thì hắn cũng không thể lui về phía sau.
Sưu!
Vừa mới đi tới nơi mà Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình biến mất thì Nhiếp Vân lập tức biến mất ở trước mặt mọi người.
- Chủ nhân cũng đã biến mất, làm sao bây giờ?
Bạch Đầu tôn giả thấy Nhiếp Vân cũng đã biến mất không còn tung tích, khí tức cũng đã không còn cảm giác được, hắn nhìn về phía Phù Ám Triều.
Nhiếp Vân rời đi, lãnh tụ của mọi người chính là vị tân tấn Chúa Tể này.
- Đi theo qua, nếu như quả thật gặp nguy hiểm, cũng có thể giúp đỡ chủ nhân một chút!
Phù Ám Triều gật đầu một cái, cũng đi về phía trước. Ngay sau đó lập tức giống như Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình và Nhiếp Vân vậy, trong nháy mắt đã mất tích.
- Chờ ta một chút...
Đám người Tử Đồng Bất Hủy, Đoạn Diệc vội vàng đi theo.
- Ai, người này năng lực khiến cho người đi theo hắn không chút sợ hãi sinh tử, ta cũng đi qua theo vậy!
Thấy mấy người này chen lấn xông tới, Tiêu Diêu Tiên nhớ tới các loại đặc thù của Nhiếp Vân, hắn không nhịn được lắc đầu.
Nhiếp Vân này mặc dù tuổi không lớn lắm, thế nhưng lại có một loại khí chất lãnh tụ đặc thù, có thể khiến cho người bên cạnh hắn không kể sinh tử vì hắn.
Mặc dù cảm khái, thế nhưng Tiêu Diêu Tiên cũng biết đây cũng không phải là khí chất, mà là một loại tín nhiệm và dựa vào. Nếu như hôm nay Tiêu Diêu Tiên hắn xảy ra chuyện gì, gặp phải nguy hiểm gì thì nhất định Nhiếp Vân cũng sẽ không kể sinh tử mà xông vào. Chính là bởi vì loại thái độ này cho nên mới có thể làm cho người bên cạnh hắn ngưng tụ thành một, không chút sợ hãi.
Cảm giác choáng váng qua đi, Nhiếp Vân mở mắt ra.
Thứ xuất hiện ở trước mắt hắn quả nhiên là một tiểu thế giới, bất quá hoàn toàn khác với những tiểu thế giới trước kia hắn đã gặp, tràn ngập vẻ lạnh lẽo, tựa như tiến vào một thế giới vắng lặng vậy.
- Đây chính là nơi ngươi trốn ra?
Nhìn chung quanh một cái, Nhiếp Vân lại nhìn về phía Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình.
- Đúng vậy, cho ta vào Nạp Vật thế giới, nếu như có cái gì không hiểu có thể trực tiếp đưa tin cho ta, ta sẽ trả lời ngươi. Bất quá... Ta không muốn đi vào bên trong!
Ý niệm của Tĩnh Tâm truyền tới, xem ra nàng có kiêng kỵ rất sâu đối với chỗ này.
- Được!
Thấy nàng không muốn đi vào, Nhiếp Vân cũng không có nói nhiều mà nhẹ nhàng chộp một trảo thu nàng vào trong Nạp Vật thế giới. Lúc này hắn mới tiếp tục nhìn về phía trước.
Thế giới này không chỉ vắng lặng, mà còn khiến cho người ta có một loại cảm giác tĩnh mịch, loại cảm giác này so với thế giới cũ nát bên cạnh Thiên địa lục đạo lúc trước còn đáng sợ hơn. Cho dù dùng tu vi của Nhiếp Vân bây giờ cũng âm thầm rung động trong lòng.