Vô Tận Đan Điền

Chương 2410: Lưu ảnh thạch bích




- Bệ hạ đã đem chi tiết về ngươi điều tra ra được, cũng đã nộp lên A Dục Vương. Sợ rằng ngươi sẽ chết nhanh hơn so với chúng ta nha.

Mấy vị đại thần này điên cuồng cười, nhìn bộ dáng của bọn họ nhất định đã biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Vì vậy cả đám cũng không sợ đắc tội với Nhiếp Vân nữa.

- Ta có chết hay không cũng không cần các ngươi lo lắng, nhưng ta lại biết, các ngươi còn chết nhanh hơn so với ta!

Thanh âm của Nhiếp Vân lãnh đạm, cũng không thấy hắn có động tác gì mà có vài cái dây leo chợt từ phía sau lưng chui ra, vọt thẳng về phía mấy người này.

Sưu! Sưu! Sưu!

Mấy vị đại thần trung thành với Kiền Huyết hoàng đế này còn chưa kịp kinh hoàng thì đã bị Thiên Tâm Đằng chọc qua. Khí tức đoạn tuyệt, biến thành thi thể rồi rơi xuống mặt đất

- Van cầu ngươi đừng giết ta. Ngươi muốn bảo ta làm gì cũng được...

Thấy cảnh tượng như vậy, rốt cuộc đã có người không chịu nổi, có một vị đại thần quỳ sụp xuống đất, trong mắt tràn ngập vẻ cầu khẩn.

- Ta thật sự không biết bệ hạ ở đâu. Van cầu ngươi đừng giết ta...

- Chỉ cần không giết ta, ta lập tức phản bội Kiền Huyết đế quốc, vĩnh viễn không gia nhập.

- Nhất định thừa tướng Bàng Kim có biết bệ hạ ở đâu, tất cả mọi chỉ thị của bệ hạ đều là do hắn truyền tới.

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, sự vô tình lãnh khốc và thực lực siêu cường của Nhiếp Vân đã khiến cho trong lòng mọi người run sợ, gần như hỏng. Chỉ còn kém chút nữa là vượt qua giới hạn chịu đựng của bọn họ. Những người khác cũng không do dự nữa mà liên tục phịch phịch, lại có mấy người quỳ xuống.

- Đáng hận. Khi bệ hạ còn các ngươi như chó vẫy đuôi mừng chủ, tranh thủ tình cảm, bây giờ lại vì mạng sống mà bán đứng bệ hạ, ta sẽ thay bệ hạ xử trảm đám phản đồ các ngươi!

Một tiếng quát to vang vọng, một lão giả trong đám người rống lên một tiếng. Đồng thời hai tay bắt về phía một vị đại thần đang quỳ mọp dưới đất.

Thực lực của hắn cũng là bán bộ Chúa Tể, chỉ lực mạnh mẽ. Vừa ra tay thì hàn khí đã bức người, đem toàn bộ không gian chung quanh phong tỏa lại.

- A...

Đại thần bị hắn công kích bị dọa tới mức biến sắc, hắn bất quá cũng chỉ là tông chủ đỉnh phong, căn bản không thể đỡ được. Vốn hắn tưởng rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì đã thấy có một cái dây leo xuất hiện ở trước mặt, nhẹ nhàng đụng với bàn tay của lão giả kia.

Phanh! Phốc!

Máu tươi điên cuồng bắn ra, lão giả này bay rớt ra ngoài, hai tay cánh tay đã rơi xuống trên mặt đất, sắc mặt như tờ giấy trắng.

- Ngươi chính là Thừa tướng Bàng Kim?

Đánh bay lão giả này, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào đối phương rồi lạnh lùng nói.

- Không sai, chính là ta, bất quá ngươi đừng có nghĩ hỏi ra được cái gì từ trong miệng ta, nằm mơ!

Khí tức thân thể đột nhiên nhanh chóng tăng lên, rất hiển nhiên vị Bàng Kim Thừa tướng này đang tính tự bạo!

Bất quá, Nhiếp Vân đứng ở đây, cho dù có muốn tự bạo cũng không có dễ dàng như vậy, Bàng Kim lập tức cảm thấy thấy hoa mắt thì đã có một người xuất hiện trước mắt hắn. Ngón tay nhấc hắn lên, lực lượng toàn thân đang tích góp dưới một ngón tay của đối phương đụng vào lại biến mất không còn tung tích, giống như trong cơ thể không còn có một chút thực lực nào vậy.

- Ta không cần nằm mơ, bởi vì ngươi rất nhanh sẽ nói cho ta biết!

Bắt Bàng Kim lại, sau đó Nhiếp Vân lại nhẹ nhàng điểm một cái ở trên người hắn.

- A...

Bàng Kim nhất thời run rẩy, sắc mặt không còn một chút máu nào, không ngừng lăn lộn trên đất, cả người co quắp, giống như đang phải chịu thống khố khó tiếp nhận nhất trên thế gian này vậy.

- Ngươi giết... Ta đi!

Gân xanh trên trán hiện lên, cả người đều là mồ hôi, tiếng kêu thảm của Bàng Kim không ngừng vang vọng.

Hắn thân là Thừa tướng một triều, quyền cao chức trọng, lúc bình thường một mệnh lệnh phát ra cũng làm cho vô số người sợ hãi. Thế nhưng lúc này lại giống như chó chết nằm lăn lộn trên mặt đất như vậy. Thế thảm không nói nên lời.

Trên người đau đớn khó nhịn, thế nhưng vô luận làm thế nào cũng không thể chết được, chuyện này khiến cho hắn nhất hết hành hạ có thể so với địa ngục.

Kỳ thực Nhiếp Vân hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn luyện hồn để biết được tin tức mà hắn muốn có. Hắn làm như vậy là cố ý để cho những đại thần này thấy, để cho bọn họ biết, không nói thật sẽ phải trả giá thế nào.

- Thế nào? Nếu như ngươi còn có thể kiên trì hai phút không nói, như vậy ta có thể cho ngươi ra đi một cách thống khoái!

Nhìn Bàng Kim đang lăn lộn trên đất, vẻ mặt Nhiếp Vân không có chút biểu tình nào.

- Ta... Ta... Ta nói!

Không ngừng co quắp, rốt cuộc Bàng Kim đã không chịu nổi, hắn dùng hết lực lượng trên người rống lên một tiếng.

- Rất tốt, ta đang chờ những lời đó, Kiền Huyết hoàng đế ở đâu?

Dùng thủ đoạn của Nhiếp Vân, ngay cả Chúa Tể vị tất đã kiên trì được, huống chi chỉ là một bán bộ Chúa Tể. Thấy hắn lên dao động, Nhiếp Vân lập tức hỏi, trong thanh âm mang theo vẻ đầu độc.

- Ta... Ta... Ta cũng không biết...

Bàng Kim không ngừng run run, thanh âm cũng có chút mơ hồ không rõ:

- Bệ hạ cho ta... Một thứ gọi là Lưu ảnh thạch bích, bảo ta có chuyện gì trực tiếp viết lên trên, hắn sẽ thu được tin tức. Có ra lệnh gì mới cũng sẽ thông qua vật này mà truyền tới...

Bàn tay khẽ lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bia đá không lớn.

Lưu ảnh thạch bích là một loại phương thức đưa tin, giống như phù đưa tin vậy, có cùng công hiệu. Chỉ bất quá, phù đưa tin bình thường một khi bị người ta nắm bắt, nhất định sẽ biết người ở bên này. Thế nhưng Lưu ảnh thạch bích thì khác, ngươi truyền ra tin tức sẽ giống như đá chìm đáy biển vậy, đối phương nhìn không thấy, cho dù có tịch thu được thì ngươi cũng không biết, chỉ có lúc đối phương trả lời tin tức thì mới có thể biết được.

Vì vậy, vật này có tính ẩn nấp mạnh hơn. Cho dù thực lực của Nhiếp Vân mạnh như vậy, thế nhưng cũng không có cách nào truy xét được vị trí của đối phương.

- Lưu ảnh thạch bích? Người quả thực đủ cẩn thận a.

Nhẹ nhàng chộp một trảo, Lưu ảnh thạch bích đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay, Nhiếp Vân nhìn một hồi. Phía trên quả nhiên có không ít lệnh, chẳng qua là nơi phát ra lệnh này ở đâu. Cho dù là hắn cũng không có cách nào nhìn ra được.&