Trực tiếp hỏi như vậy là hết sức vô lễ, tương đương với đang khiêu chiến uy nghiêm của cường giả Phong vương.
- Hừ! Cưỡng từ đoạt lý, thật là to gan!
Sắc mặt A Dục Vương trầm xuống, khuôn mặt âm trầm trước đó trở nên xanh mét.
Hắn từng ủng hộ người khác tu luyện, thế nhưng muốn đạt tới cấp bậc Chúa Tể, không có mấy ngàn vạn, hơn ức năm thì không thể nào thành công. Trong thời gian ngắn ngủi ba vạn năm đã thành tựu Chúa Tể, ở trong nhận thứ của hắn, căn bản chưa bao giờ có.
Mặc dù không có tiền lệ, thế nhưng Nhiếp Vân vi phạm ý chí của hắn như vậy, tương đương với đang khiêu chiến uy nghiêm của hắn. Hai hàng lông mày của A Dục Vương có tia chớp lóe lên, một đạo lực lượng càng thêm mạnh mẽ không ngừng chèn ép, dường như muốn đánh chết Nhiếp Vân tại chỗ.
Cỗ lực lượng này so với thần binh Chúa Tể còn cường đại hơn, dường như Tam giới ma bàn cũng không chịu nổi được cỗ lực lượng này, nó không ngừng run rẩy, dường như tùy thời có thể sụp đổ.
Những Chúa Tể khác đang quỳ dưới đất, những cường giả còn lại cũng run lẩy bẩy. Giống như cỏ dại bên trong cơn lốc, tùy thời cũng sẽ bị nhổ tận gốc đi, mất đi sinh mạng.
Cường giả Phong vương quá đáng sợ, dù là một đạo ý niệm đơn giản thì đều không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại.
Dưới áp lực cuồng bạo, thân thể Nhiếp Vân không ngừng run rẩy, bất quá hắn vẫn kiên trì không có quỳ xuống, toàn thân đứng thẳng, tràn ngập ngạo nghễ.
- Nếu như Vương giả cảm thấy lời nói thật của ta chính là vô lễ, vậy thì mời Vương giả giết chết ta! Cho dù nói là ta biết Tu La vương tin tức nhưng không nói cũng được. Vương giả có thể xuất thủ! Dù sao ta không thẹn với lương tâm! Nhiếp Vân ta từ đầu cho tới lúc tu luyện tới cảnh giới Chúa Tể, cũng có cái gọi là cốt khí. Nếu như vương giả muốn dùng ước đoán chủ quan mà giết người. Như vậy ta cũng không có lời nào để nói, nhưng... Sau này toàn bộ tam giới cũng sẽ biết, A Dục Vương thấy tốc độ tu luyện của ta nhanh, trong lòng sợ hãi. Dường như sợ ta đoạt vị trí Phong vương của hắn, cho nên mới giết chết ta trước thời hạn! Giết thì giết, còn dùng loại cớ hư vô mờ mịt này quả thực là buồn cười. Vương giả không ngại làm mất mặt thân phận cường giả Phong vương hay sao?
Nhiếp Vân cười lạnh, trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc nồng đậm.
Dù sao nhìn thái độ của đối phương, sát cơ đã sinh ra, tùy thời cũng sẽ động thủ. So với việc bị chém giết còn không bằng đánh bạc với đối phương một lần!
Không phải ngươi cho rằng ta biết tin tức Tu La vương mà không nói sao?
Ta lại cho rằng ngươi đang kiêng kỵ tốc độ tu luyện của ta nhanh, sợ đoạt vị trí cường giả Phong vương của ngươi. Cho nên mới muốn, giải quyết tai họa ngầm trước a!
Mặc dù lời nói này nói ra có chút rối loạn, thế nhưng dù sao muốn trở thành cường giả Phong vương, đầu tiên phải có hỗn độn Phong vương công nhận, thế nhưng chuyện này những người khác lại không biết... Cho nên rất nhiều người trong Tam giới vẫn rất nguyện ý tin tưởng!
Ngươi động thủ giết ta, chính là bụng dạ hẹp hòi, đường đường là cường giả Phong vương, bởi vì sợ một cường giả Chúa Tể vượt qua hắn mà lại xuất thủ trước.. Ta không tin ngươi có thể vứt bỏ cái ô danh này!
- Ngươi... Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Nghe hắn nói như vậy, A Dục Vương thiếu chút nữa tức giận tới bạo phát.
Đường đường là cường giả Phong vương, người người tôn kính, Chúa Tể ở trước mặt hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, đã lúc nào đã bị loại quát tháo, nói chuyện như vậy cơ chứ?!
Đơn giản là đối phương đang coi rẻ hắn a!
Mặc dù hắn là cường giả Phong vương, nắm trong tay một Chí Tôn vực, thế nhưng cũng không phải cái gì cũng biết, nhất là Nhiếp Vân. Chuyện liên quan tới đối phương cơ hồ hắn không thôi diễn ra được cái gì. Khi nào tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn vực trên thực tế là hắn từ tin tức từ lần đầu tiên đối phương xuất hiện mà suy đoán ra.
Đối phương nói như vậy, thậm chí không tiếc khiêu chiến uy nghiêm của hắn, chẳng lẽ thật sự không liên quan tới Tu La vương hay sao?
- Đương nhiên vương giả có thể giết ta, ngươi là cường giả Phong vương, cơ duyên tốt đạt được hỗn độn công nhận mà thôi! Nếu như đều là Chúa Tể, ngươi có phải là đối thủ của ta không cũng không biết chừng.
Nhiếp Vân cười nói.
Ánh mắt Nhiếp Vân nhìn về phía A Dục Vương càng thêm khinh miệt, tràn ngập vẻ đùa cợt.
Dường như hắn đang nói, ngươi thì có cái gì mà ngưu bức chứ? Cũng chỉ là cơ duyên tốt hơn mà thôi. Nếu như để cho ta đạt được hỗn độn công nhận, tuyệt đối sẽ có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất...
Khinh thị trần trụi, không có bất kỳ chút che dấu nào!
- Thú vị, thú vị, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một Chúa Tể lại dám khiêu chiến cường giả Phong vương như vậy! A Dục Vương, ngươi nhanh động thủ một chút đi, ta cũng không nhịn được muốn nhìn ngươi giết hắn nha!
Hỗn Độn vương ở bên cạnh cười hắc hắc, thanh âm như sấm sét, con ngươi xoay tròn không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
- Có thể dưới uy áp của cường giả Phong vương mà còn không quỳ xuống, tiểu tử này quả thực rất cứng xương. A Dục Vương, ngươi có rat ay hay không? Không bằng để ta động thủ cho, ta bảo đảm sẽ khiến cho sẽ hắn hoàn toàn khuất phục!
Tuyệt Sát vương cũng nở nụ cười.
Hai đại vương giả này bị A Dục Vương cuống cuồng gọi tới, sau khi nghe tin tức mà Tu La vương nói, kết quả không ngờ lại chạy tới đây để xuất thủ đối phó với một Chúa Tể nho nhỏ. Chuyện này khiến cho bọn hắn cảm thấy có chút mất hứng, cho nên trong lời nói cũng có vẻ nhạo báng.
- Hừ!
Nghe thấy lời nói của Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát vương, sắc mặt A Dục Vương khó coi vô cùng. Cũng không biết trả lời như thế nào, ánh mắt âm trầm như nước.
Giết chết một người như Nhiếp Vân, đối với hắn mà nói vô cùng đơn giản. Không tốn bao nhiêu công phu, chỉ cần một ý niệm là có thể hoàn thành. Thế nhưng giết đối phương, danh tiếng không tốt tất nhiên sẽ truyền ra ngoài, khi đó A Dục Vương hắn sẽ mang tiếng xấu đố kỵ, sợ vị trí bị người ta cướp đoạt, danh tiếng xấu này nhất định sẽ truyền đi!
Mặc dù những chuyện này cũng không tính là gì, thế nhưng hắn đường đường là cường giả Phong vương, đâu thể chịu nổi uy danh này chứ?
- Nếu Vương giả muốn giết ta, xin lập tức động thủ, nếu như không giết, xin rời đi!
Thấy vẻ mặt của A Dục Vương, Nhiếp Vân biết rõ hiệu quả những lời kia của mình đã có. Trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cái cổ cũng giương lên.