Vô Tận Đan Điền

Chương 2394: Chém giết Ma Thiên (2)




- Vào đi!

Phân thân của Nhiếp Vân sau lưng khẽ vươn tay, bàn tay chộp một trảo, Hỗn Độn tĩnh tâm bình lần nữa xuất hiện, lực cắn nuốt to lớn lập tức bao phủ toàn thân Ma Thiên lão tổ.

- Không... Ta không muốn đi vào...

Cảm nhận được lực thôn phệ cường đại, Ma Thiên lão tổ rốt cuộc cũng hoảng sợ.

Trước đó Kiền Huyết lão tổ và Phù Hư Chúa Tể bị thôn phệ vào trong, chưa được bao lâu đã tử vong. Cho dù không biết bên trong món pháp bảo này rốt cuộc là cái gì, thế nhưng hắn có thể đoán được, một khi bị hút vào trong đó, tất sẽ thân tử đạo tiêu, dù là ai cũng không cứu được!

- Có vào hay không không phải ngươi nói là được, cút đi vào cho ta!

Đoạn Diệc ở bên cạnh rống lên một tiếng, một quyền cũng đánh vào ngực của Ma Thiên lão tổ.

Một quyền này biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Ma Thiên lão tổ lập tức không chịu nổi nữa, miệng kêu thảm một tiếng, lập tức bị Hỗn Độn tĩnh tâm bình thôn phệ vào trong.

Một khi rơi vào trong đó sẽ lập tức giống như Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể vậy. Bị một phân thân khác mai phục trong đó đánh vào nạp vật thế giới, trực tiếp bị đánh chết.

Đối với loại người như vậy, Nhiếp Vân không có chút lưu tình nào, đừng nói hắn có phải là Chúa Tể hay không, chỉ cần đắc tội với hắn thì chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là chết!

Sưu!

Đánh chết Ma Thiên lão tổ, bàn tay của Nhiếp Vân chộp một trảo, Hỗn Độn tĩnh tâm bình và phân thân đồng thời thu vào trong cơ thể, hắn lại cong ngón tay bắn ra, một đạo quang mang bắn thẳng về phía Phù Ám Triều.

- Đa tạ chủ nhân!

Thấy quang mang, Phù Ám Triều nhất thời lên tiếng, hưng phấn thở phào một tiếng, vội vàng tiếp lấy cơ duyên. Một lát sau, khí tức toàn thân hắn rung chuyển một cái, khí thế trên người phóng lên cao, thành tựu Chúa Tể!

- Lại có một vị Chúa Tể ra đời.

- Xem ra làm người hầu của người khác có lúc cũng không phải là chuyện xấu a.

- Đúng vậy! Nếu như Nhiếp Vân Chúa Tể nguyện ý để cho ta làm người hầu của hắn, nhất định ta sẽ thần phục tuyệt đối.

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Đám người Phù Ám Triều quy thuận lúc Nhiếp Vân đại nhân còn không có trở thành Chúa Tể lúc, bây giờ ngươi đi quy thuận còn có tác dụng gì nữa chứ?

Mọi người chung quanh nhìn thấy đảo mắt đám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc đã biến thành Chúa Tể, trong mắt mọi người tràn ngập vẻ hâm mộ.

Muốn trở thành Chúa Tể nhất định phải có Ngụy bản nguyên đại đạo, vật này mỗi một Chúa Tể chỉ có một đạo. Tam đại Chí Tôn vực tổng cộng cũng chỉ có chừng hai mươi đạo, hết sức trân quý. Muốn có được rất khó khăn, chính vì vậy, ức vạn năm qua, cơ hồ không ai có thể trở thành Chúa Tể mới. Bây giờ trong mấy tức lại có thêm hai người, thủ đoạn của vị Nhiếp Vân này quả thực là nghe rợn cả người.

- Được rồi, chuyện riêng của ta đã xử lý xong, trong các ngươi còn có ai muốn giết ta nữa không? Cứ việc nói ra! Ta sẽ một tay giải quyết hết tất cả phiền toái!

Đem hai người Phù Ám Triều tấn cấp thành Chúa Tể, Nhiếp Vân lại ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trước mắt, thanh âm không lớn. Thế nhưng rơi vào trong tai người khác lại giống như sấm sét, khiến cho tâm tình bọn họ khủng hoảng.

- Hắc hắc, nhanh gây mâu thuẫn với chủ nhân một chút a. Như vậy mấy người chúng ta sẽ có thể trở thành Chúa Tể!

Tử Đồng Bất Hủy sau lưng Phù Ám Triều chép miệng nói.

Thanh âm của hắn không có cố ý che giấu cho nên vang vọng toàn bộ chung quanh. Khiến cho tất cả Chúa Tể nghe được lời này, sắc mặt lập tức xám ngắt.

Đổi lại bình thường, một con kiến hôi không phải là Chúa Tể mà dám nói chuyện như vậy với Chúa Tể. Nhất định bọn họ sẽ xuất thủ dạy dỗ, giết gà dọa khỉ, thế nhưng bây giờ lại không dám làm bất kỳ một hành động nhỏ nào, giống như sợ chọc giận vị Nhiếp Vân trước mắt này vậy.

Chừng mười hô hấp đã liên tục chém giết hai vị cường giả Chúa Tể, hơn nữa còn luyện hóa Ngụy bản nguyên đại đạo của bọn họ, khiến cho người hầu trở thành Chúa Tể mới... Loại chuyện như vậy, quá mức rung động, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy rung động trong lòng.

- Thế nào? Mới vừa rồi có người muốn giết ta a? Bây giờ ta cho các ngươi cơ hội! Các ngươi có thể liên thủ tới giết ta, nhưng... Cuối cùng ai thắng ai chết, ta cũng không dám nói chính xác a!

Thấy mọi người trước mắt không nói lời nào, ánh mắt Nhiếp Vân của giống như lưỡi đao, càn quét ra chung quanh.

Thấy ánh mắt của hắn, tất cả Chúa Tể không có một ai dám đối mắt với hắn, tất cả đều cúi đầu, giống như thiếu niên phạm phải sai lầm vậy.

- Nhiếp Vân Chúa Tể nói đùa rồi. Lần này chúng ta đều là vì Hỗn Độn Vương Phù lệnh mà tới, nên đem tinh lực tập trung vào chuyện này. Tranh đấu giữa Chúa Tể sẽ chỉ làm trò cười cho những người khác mà thôi!

- Không sai, chúng ta vốn đã không có ý định động thủ, là Ma Thiên lão tổ này khích bác thị phi, bây giờ hắn đã đền tội, trừng phạt là đúng tội a!

- Ba người Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể, Ma Thiên lão tổ kéo bè kéo cánh, không biết chừng mực. Chúng ta đã sớm muốn xử trí bọn họ, chẳng qua là thực lực không đủ, Nhiếp Vân Chúa Tể chém giết bọn họ chính là thay chúng ta giải quyết tai họa ngầm a. Đây là một công lao to lớn... Chỉ riêng chuyện này, chúng ta cũng không thể nào động thủ được với ngươi a!

- Giữa Chúa Tể với nhau nên đoàn kết lại, ai dám động thủ đối với Nhiếp Vân Chúa Tể thì sẽ chính là địch nhân của Tuyết Hàn Chúa Tể ta.Tuyết Hàn ta là người thứ nhất không buông tha cho hắn.

Biết thực lực của Nhiếp Vân kinh khủng như vậy, tất cả Chúa Tể đâu còn dám nói nửa câu nói nhảm, mỗi người đều chen lấn tới, vội vàng lấy lòng, dường như sợ hành động trước đó đã đắc tội với hắn.

Nhìn một màn này vào trong mắt, đám người Vĩnh Dạ hoàng đế không khỏi trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái vô cùng.

Từ trước cho tới nay, Chúa Tể ở trong mắt bọn hắn đều là tồn tại cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần. Tựa như thần tiên ngao du thiên địa, không thể chọc vào, thế nhưng lúc này lại giống như chó vẫy đuôi vậy. Liều mạng lấy lòng vị Nhiếp Vân đại nhân này, khiến cho người ta im lặng, không biết nên nói gì.

Nhất là Tuyết Hàn Chúa Tể, mới vừa rồi khi động thủ đối với Nhiếp Vân cực kỳ phách lối. Lúc này người nói lời khen, lấy lòng lại là hắn nói đầu tiên, còn nói nhiều như vậy, ngươi... Có biết xấu hổ hay không chứ?

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.