Vô Tận Đan Điền

Chương 2390: Chúa Tể như vân (hạ)




Lông mày khẽ nhíu một cái, lại quay đầu nhìn, trong mắt Nhiếp Vân lóe lên hàn ý.

Người nói chuyện chính là trốn Ma Thiên lão tổ chạy trốn lúc trước.

Lúc này hắn đi theo sau lưng những Chúa Tể khác. Có vài người tạo thành đội ngũ cho nên không sợ nữa, nhưng mà sỉ nhục không đánh mà chạy hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, lúc này nhìn thấy Nhiếp Vân đang ở cách đó không xa, trở thành trung tâm của tất cả mọi người, nhất thời trong lòng nổi lên ghen ghét dữ dội.

- Đúng vậy, hắn có thể đánh chết Kiền Huyết lão tổ, cũng có thể đánh chết chúng ta, vạn nhất đắc tội với hắn, sau này bị trả thù, quả thực không biết làm sao bây giờ a.

Phù Hư Chúa Tể cũng ở trong đám người giúp đỡ một phen.

Hai người một xướng một họa, khiến cho sắc mặt tất cả Chúa Tể chung quanh trở nên âm trầm xuống.

Thân là Chúa Tể đứng ở trên đỉnh tam giới, bản thân đều có kiêu ngạo của mình. Đột nhiên xuất hiện một người có thể đánh chết bọn hắn, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy trong lòng rung động, khủng hoảng.

Hơn nữa lại thêm hai người khích bác. Trong lúc nhất thời có mười mấy vị Chúa Tể nghị luận ầm ĩ, mỗi một ngươi đều nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác.

- Ta thấy không bằng hôm nay chúng ta buộc hắn lập thệ ngôn, không thể động thủ đối với chúng ta, nếu không, khó tránh khỏi phải lo lắng đề phòng a.

- Không sai, ta tán thành! Nếu không, cho dù thân là Chúa Tể thì cũng cảm thấy khó chịu trong lòng! Cảm giác luôn có một lưỡi dao sắc bén đặt ở trên đầu a!

- Trước tiến chớ vội thu hồi Hỗn Độn Vương Phù lệnh. Ta thấy hay là trước tiên giải quyết chuyện này cho thỏa đáng thì hơn!

- Ta đồng ý!

- Ta cũng đồng ý.

Rất nhanh tất cả cường giả Chúa Tể tới đây đồng thời gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân.

Thấy mọi người có loại thái độ này, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.

- Mọi người chớ vội, ta cảm thấy không cần buộc hắn thệ ngôn làm gì!

Nhưng vào lúc này, Ma Thiên lão tổ khơi mào mọi chuyện lại mở miệng lần nữa.

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì tốt hay sao?

Một vị Chúa Tể hừ lạnh, nói.

- Hắc hắc, sở dĩ hắn có thể đánh chết Ma Thiên lão tổ, cũng không phải là tu vi bản thân bao cao nhiêu, thực lực quả thật lợi hại, thế nhưng lại là dựa vào một món pháp bảo, buộc hắn thề ta cảm thấy tác dụng không lớn, còn không bằng thu món bảo vật này, sau đó lại tìm một người đáng để bảo quản. Như vậy coi như hắn có muốn làm dữ thì cũng không thể làm gì được!

Ánh mắt Ma Thiên lão tổ lóe lên, trên mặt tràn đầy vẻ âm ngoan.

- Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Món bảo vật này do Đan Thần Chúa Tể ta bảo quản, mọi người cảm thấy thế nào

-

- Đan Thần Chúa Tể không tranh với đời, nhân duyên cực tốt, ta tin tưởng hắn, ta đồng ý!

- Ta cũng đồng ý, món bảo vật này để cho Đan Thần Chúa Tể bảo quản!

- Thật sự là lớn mật.

Thấy những Chúa Tể này không chút lịch sự, không được hắn đồng ý đã công khai thương nghị phân chia bảo vật của mình, sắc mặt Nhiếp Vân càng ngày càng âm lãnh.

- Lời nói vừa rồi chắc hắn ngươi cũng nghe được a. Lập tức đem Càn Khôn Hồ kia giao ra đây, nếu không, hôm nay Chúa Tể chúng ta sẽ động thủ loại bỏ tai họa ngầm!

Thấy mọi người đồng ý, Ma Thiên lão tổ cười hắc hắc.

Hắn thấy, lần này hắn đã ăn chắc người trước mắt này. Cho dù thực lực của đối phương có mạnh, nhất định cũng sẽ không dám đối nghịch với nhiều Chúa Tể như vậy a.

Chỉ cần hắn ta giao ra món bảo vật đó, bằng vào thực lực của hắn sao phải sợ đối phương nữa chứ? Đến lúc đó lại tìm cơ hội liên thủ với Phù Hư, chém giết một phen, hoàn toàn báo lại sỉ nhục trước đó.

Không thể không nói, chủ ý của Ma Thiên lão tổ đánh rất tốt.

Lặng lẽ không một tiếng động đã đem tất cả Chúa Tể liên hợp lại, tiến hành bức cung với Nhiếp Vân, nếu như không giao ra bảo vật, nhất định sẽ bị nhiều Chúa Tể như vậy vây công. Đến lúc đó, sống hay chết cũng khó mà nói được.

- Nếu như ta nói không thì sao?

Lạnh lùng nhìn đối phương, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.

- Không? Hừ, ngươi đang tự mình tìm chết a!

Sắc mặt Ma Thiên lão tổ dữ tợn vô cùng.

- Mọi người thấy rồi đó, hắn không muốn đem bảo vật giao ra, như vậy rõ ràng còn có tư tâm, đối với mỗi một vị Chúa Tể chúng ta đều có uy hiếp, loại người như vậy tuyệt đối không thể lưu lại!

- Ý kiến của ta là mọi người cũng không cần buộc hắn thề thốt làm gì. Liên thủ chém giết hắn, chỉ cần hắn chết rồi, nguy hiểm sẽ được giải trừ, chúng ta vẫn là Chúa Tể cao cao tại thượng, không có người nào có thể uy hiếp được!

Phù Hư Chúa Tể cũng hung tợn hét lên.

Nếu như đã xé rách da mặt thì bọn họ cũng không cần thiết phải nhân từ. Dù sao cừu hận cũng đã kết xuống, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua cho bọn họ. So với việc cả ngày chạy trốn thoát thân, bị đuổi giết, còn không bằng buông tay đánh cuộc một lần. Một khi những Chúa Tể này nghe theo ý kiến của bọn họ, liên hợp lại cùng một trận tuyến. Như vậy Nhiếp Vân trước mắt này cho dù có thực lực mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

- Tự mình muốn chết không thể sống! Nếu như hai người các ngươi đã tìm chết, như vậy cũng đừng trách ta!

Thấy Ma Thiên lão tổ, Phù Hư Chúa Tể và vô sỉ như vậy, trong mắt Nhiếp Vân lộ ra sát cơ nồng nặc.

Trước đó hai người này mặc dù từng vây công hắn, thế nhưng hắn cảm thấy đối phương chẳng qua là bị người ta nhờ vả, cũng không có sát tâm quá lớn. mà bây giờ hai người này coi như đã hoàn toàn chọc giận hắn!

Nếu như không chém giết hai người, sợ rằng còn không biết sẽ khuấy động bao nhiêu mưa gió, mang đến bao nhiêu phiền toái cho hắn nữa.

Thân thể khẽ động một cái, đã đi tới bên cạnh Phù Hư Chúa Tể, khí thế toàn thân giống như một mũi tên, không ngừng tán dật ra phía ngoài, khiến cho sắc mặt tất cả mọi người lập tức biến sắc.

- Nhiếp Vân, ngươi muốn làm gì? Lập tức dừng lại cho ta, nếu không thì đừng trách chúng ta xuất thủ!

Tuyết Hàn Chúa Tể lắc người một cái ngăn cản ở trước mặt Nhiếp Vân.

- Cút!

Nhướng mày, hai mắt Nhiếp Vân đột nhiên mở ra, trong đôi mắt đen nhánh bắn ra một đạo sát ý lạnh như băng, giống như ngọn lửa thiêu đốt. Chẳng biết tại sao khi Tuyết Hàn Chúa Tể cảm nhận được cỗ sát ý này, trong lòng lại không nhịn được run lên.