Vô Tận Đan Điền

Chương 2388: Chúa Tể như vân (thượng) (1)




- Chính là nó!

Vĩnh Dạ hoàng đế nhìn về phía trước, trong ánh mắt không ngừng lóe lên vẻ hưng phấn.

- Vương Phù lệnh đang ở ngay đâu, vì sao các ngươi không lấy mà lại chờ ở chỗ này?

Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.

Những người này cũng là vì Vương Phù lệnh mà tới, vì sao vừa tới gần đến Vương Phù lệnh thì mỗi người lại bất động, không có động tĩnh gì vậy?

- Chúa Tể không biết sao?

Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, sắc mặt Vĩnh Dạ hoàng đế có chút cổ quái.

Nhiếp Vân lắc đầu nói:

- Sao vậy? Chẳng lẽ ta phải biết sao?

- Cũng không phải ta có ý này... Chẳng qua chỉ là kỳ quái mà thôi!

ĩnh Dạ hoàng đế vội vàng giải thích một câu, cổ tay khẽ lật một cái, một cái ngọc bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.

- Chúa Tể xem cái này một chút đi!

Đây chỉ là một cái ngọc bài đưa tin bình thường, cũng không có chỗ đặc thù gì, tinh thần đảo qua ở phía trên, sắc mặt Nhiếp Vân cũng lập tức biến thành vẻ hết sức cổ quái.

- Vô Nhật Chúa Tể bảo ngươi không nên động vào quang mang này trước? Hắn sẽ qua đây hay sao?

Trên ngọc bài thượng này chỉ có tin tức ngắn gọn, là do Vô Nhật Chúa Tể lưu lại, chỉ có một câu nói, bảo hậu nhân hắn không nên động vào quang mang, một lát nữa hắn sẽ đích thân tới.

- Vâng!

Vĩnh Dạ hoàng đế gật đầu, nói:

- Ta còn cho là giữa Chúa Tể các ngươi có ước định gì đó, còn tưởng rằng ngươi đã biết..

- Ta cũng vừa mới trở thành Chúa Tể, không quen biết bọn hắn cho nên cũng không ai nói cho ta biết.

Nhìn ý tứ trong lời nói của Vô Nhật Chúa Tể trong ngọc bài, có lẽ phần lớn Chúa Tể cũng đã đích thân tới đây. Rốt cuộc Hỗn Độn Vương Phù lệnh này có sức hấp dẫn gì lại khiến cho nhiều x Chúa Tể đồng thời xuất thủ gì chứ?

- Ngươi có Chúa Tể lão tổ, bọn họ không có, soa bọn hắn cũng đợi ở chỗ này, lại còn bất động?

Nhiếp Vân chỉ về phía những người khác.

chung quanh quang mang cũng không thiếu người, những người này cơ hồ hắn đều không nhận ra. Vĩnh Dạ hoàng đế có một vị lão tổ Chúa Tể đưa tin, những người này có lẽ cũng không có a, sao lại cũng dừng lại. Không có một người nào đi tấn công quang mang chứ?

Chuyện này có chút không phù hợp với đạo lý thường thấy a!

- Người thể đi tới nơi này, vô luận là ai cũng đều là cự phách của một thế lực, loại thế lực này không có Chúa Tể làm hậu thuẫn thì sao có thể tồn tại được chứ? Lại nói, cho dù bọn hắn không có Chúa Tể hậu thuẫn thì cũng không dám phá vỡ quang mang trước mắt nữa. Bởi vì mới vừa rồi Tề Toàn đứng thứ ba mươi chín trong Bách Cường bảng tùy tiện xuất thủ, cũng đã bị thiêu đốt thành tro tàn!

Vĩnh Dạ hoàng đế cười khổ nói.

- Tề Toàn?

Nhiếp Vân không khỏi nghiêm trọng.

Có thể ở xếp hạng thứ ba mươi chín trên Bách Cường bảng, thực lực tất sẽ cực mạnh, so với bọn người Phù Ám Triều cũng không kém hơn chút nào, loại cường giả này lại bị đốt thành tro bụi, rốt cuộc quang mang này là cái gì? Làm sao lại lợi hại như vậy chứ?

Ngẩng đầu nhìn qua, đột nhiên hắn sửng sốt một phen.

Phía trên quang mang có phù văn đặc thù lưu chuyển, những phù văn này không ngừng lóe lên. Tản mát ra uy áp khiến cho người khiếp đảm.

Dĩ nhiên, thứ khến cho hắn sững sờ không phải loại uy áp này. Mà là... Những phù văn này hắn đó hắn đã từng gặp!

Chính là Thập Tuyệt cổ địa, những phù văn có khắc bên trên xích sắt trói buộc quy giáp của Cực Thiên Vương Tĩnh!

Những phù văn này, ban đầu khi hắn bò trên xích sắt đã hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể, thay đổi kết cấu thân thể của hắn, có uy lực cực lớn. Thế nhưng tại sao ở chỗ này lại cũng có thể thấy được?

Chẳng lẽ... Đây là thủ đoạn phong ấn đặc hữu của cường giả Phong Vương?

- Chẳng lẽ dùng Tầm Lệnh phù cũng không mở ra được?

Tầm Lệnh phù là vật cần thiết để đạt được Hỗn Độn Vương Phù lệnh, nếu cần thiết thì tất sẽ có tác dụng của nó. Phải có liên quan với cái quang mang này.

- Tầm Lệnh phù có thể mở ra, bất quá, nhất định phải có toàn bộ tám khối Tầm Lệnh phù đến đông đủ thì mới có thể. Mà bây giờ ở chỗ chúng ta nơi chỉ có bốn khối, nghe nói còn có bốn khối ở trong tay cườn giả Chúa Tể, cho nên chỉ có thể chờ bọn họ mà thôi!

Vĩnh Dạ hoàng đế vô cùng bất đắc dĩ nói.

Một khi Chúa Tể đi tới, Hỗn Độn Vương Phù lệnh nhất định sẽ không có phần của bọn họ, nhưng mà không đợi Chúa Tể thì không mở ra được quang mang. Giống như có một tòa bảo sơn đang ở trước mặt thế nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn mà không thể thu vậy, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thế nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào!

Trước đó khi mở ra Tam giới ma bàn, chỉ vận dụng bốn khối Tầm Lệnh phù, Nhiếp Vân còn tưởng rằng những lệnh phù khác cũng nằm trong tay bọn họ, chẳng qua là bọn họ không có lấy ra mà thôi. Hiện tại xem ra cũng không phải là như vậy.

- Đã như vậy, vậy thì chờ một chút đi.

Nhiếp Vân nói mới nói được một nửa thì đột nhiên nhếch miệng cười nói.

- Bọn họ đã tới!

- Tới? Các Chúa Tể đại nhân tới rồi sao?

Vĩnh Dạ hoàng đế sửng sốt một chút, vội vàng xoay người nhìn về phía sau, bất quá trong tầm mắt của hắn, ngay cả nửa cái bóng người cũng không có.

Ầm!

Trong lúc hắn đang nghi ngờ trong lòng thì ánh mắt hoa lên, lập tức có mấy bóng người xuất hiện ở cách đó không xa, tốc độ nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi.

- Không ngờ lại biết trước lâu như vậy.. Đây chẳng lẽ chính là lực lượng của Chúa Tể sao?

Nhìn tốc độ của người tới nhanh như vậy, Vĩnh Dạ hoàng đế có chút khiếp sợ nhìn về phía Nhiếp Vân.

Tốc độ của những người này như thế mà lại biết trước lâu như vậy, phần cảm này, so với cường giả bán bộ Chúa Tể đại tam trọng như hắn cường đại hơn quá nhiều, giữa hai người hoàn toàn không thể so sánh.

- Xem ra cũng không tới muộn a!

Một tiếng cười sang sảng vang lên, người đang phi hành ở trước mặt nhất thời thu hồi đôi cánh sau lưng.

Hắn cũng giống như Nhiếp Vân, có được một đôi có thể thu vào trong thân thể. Hai cánh to lớn, so với Phượng Hoàng Chi dực càng thêm rộng lớn, một khi hoàn toàn giang rộng ra có thể che khuất bầu trời, không biết là do luyện chế hay là vốn bản thân đã có. Vừa nhìn một cái cũng đã biết uy lực vô cùng, có thể so với thần binh Chúa Tể.

- Vị này là Tinh Dạ Chúa Tể, nghe nói là do một mảnh tinh không trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực biến thành, toàn bộ hỗn độn thế giới là người thứ nhất không có sự sống mà lại thành tựu Chúa Tể! Đôi cánh giang rộng ra, có thể khiến cho người ta rơi vào trong đêm tối, rơi vào sa lầy vĩnh viễn.

Phù Ám Triều lặng lẽ truyền âm cho Nhiếp Vân.