- Đáng giận!
Lần này nếu như va chạm, Kiền Huyết long ấn không vỡ thì cũng không sai biệt lắm, sắc mặt Kiền Huyết lão tổ xám ngoét, miệng thét dài một tiếng, Kiền Huyết đa trong tay o vung vẩy một cái, đã biến hóa phương hướng, cả người bắt tới Kiền Huyết long ấn.
- Xuống đây đi!
Động tác của hắn cũng nằm trong phạm vi tính toán của Nhiếp Vân, chính là vị trí của mũi thương. Hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhướng lên, thương kình cuồng bạo nhập vào cơ thể đối phương!
Phanh!
Lần ôm cây đợi thỏ này tương đương với Kiền Huyết lão tổ va chạm với mũi thương, uy lực cực lớn, một thương đã đâm vào ngực của hắn, một đạo khe nứt xé rách không gian xuất hiện. Kiền Huyết lão tổ lập tức giống như viên đạn bắn ra bên ngoài.
- Thần binh Chúa Tể phòng ngự? Không hổ là cường giả Chúa Tể, quả thật là giàu có!
Một thương đánh bay Kiền Huyết lão tổ, Nhiếp Vân thu thương mà đứng.
Mới vừa rồi tuy rằng một thương này đánh trúng chỗ hiểm. Thế nhưng cũng không đánh chết được Kiền Huyết lão tổ, nguyên nhân rất đơn giản, trên người của đối phương không ngờ còn có một kiện thần binh phòng ngự Chúa Tể!
Bất quá, dù vậy thế nhưng uy lực của một thương này vẫn cực lớn, một kích đã khiến cho đối phương hô hấp dồn dập, ngực cảm thấy phiền muộn, phun ra một ngụm máu tươi.
- Không nghĩ tới hai người chúng ta liên thủ lại vẫn để cho ngươi tính toán. Tiểu tử, ngươi quả nhiên là lợi hại, bất quá, chiến đấu phải dựa vào thực lực tuyệt đối, không phải dùng mưu mẹo là được!
Hai tay Phù Hư Chúa Tể vung vẩy, ở giữa hai lông mày để lộ ra sát khí.
Mới vừa rồi cưỡng ép lấy đi cự sơn, khiến cho hắn bị thương nhẹ. Mà người thiếu niên trước mắt này chỉ đâm ra một thương, chẳng những có thể hóa giải thế công của hai đại Chúa Tể, mà còn khiến cho hai người đồng thời bị thương. Phần năng lực tính toán này ngay cả hắn cũng cảm thấy rung động vô cùng.
Bất quá, chiến đấu chân chính không phải dựa vào tính kế là có thể thắng, hắn có thể tính toán hai người một lần, thế nhưng lần kế thì không có dễ trúng kế như vậy!
Nhiếp Vân cũng biết điểm này cho nên mới cười nhạt một tiếng.
- Có thể tính toán một lần là đủ rồi!
Bàn tay chộp một trảo đã lần nữa thu Kiền Huyết long ấn vào trong nạp vật thế giới.
Kiện Long ấn này thực ra hắn còn không muốn nói hư hại hơn so với Kiền Huyết lão tổ. Thứ đồ chơi này khi trước chính tay Nhiếp Đồng giao cho hắn. Vạn nhất bị hỏng khiến cho hắn không thể lần nữa trở thành cường giả Phong vương, khi đó còn không phải khóc không ra nước mắt hay sao?
Dĩ nhiên, hắn cũng biết Kiền Huyết long ấn là mặt mũi của Kiền Huyết hoàng triều, một khi bị phá hỏng, mặt mũi tất sẽ bị tiêu hao nhiều. Cho nên lúc này hắn mới cố ý dụ địch như vậy. Ném ra long ấn hấp dẫn sự chú ý của Kiền Huyết lão tổ, một lần phá vỡ x công kích liên thủ của công kích, cũng khiến cho hai người bị thương nhẹ.
- Đáng giận, ta sẽ khiến cho ngươi vì hành động vừa rồi mà trả một cái giá thật lớn!
Kiền Huyết lão tổ lần nữa bay tới, sắc mặt tái xanh, vô cùng khó coi.
Nếu như không phải hắn mặc thần binh phòng ngự Chúa Tể, như vậy lần này nhất định đã bị thương nặng!
Nghĩ đến hung hiểm trước đó, trong lòng hắn đã cảm thấy giận dữ mà không có chỗ phát tiết, trong lòng đã hạ quyết tâm. Người trước mắt này nhất định phải giết chết!
Nếu không, ắt sẽ thành ác mộng của bọn hắn.
- Trả một cái giá thật lớn? Ta không biết ta sẽ bỏ ra giá cao thế nào. Nhưng mà ta biết, ngươi sẽ phải bỏ ra một cái giá cao...
Cười nhạt một tiếng Vân cổ tay Nhiếp khẽ lộn một cái, cũng đem trường thương thu vào trong cơ thể, trên bàn tay trống không đột nhiên xuất hiện thêm một vật.
- Ngươi... Mới vừa rồi ngươi đã trộm đồ của ta?
Thấy vật phẩm ở trong lòng bàn tay của hắn, Kiền Huyết lão tổ sửng sốt một chút, lại không nhịn được vội vàng quét qua thân thể một phen. Sau khi quét qua, sắc mặt hắn không khỏi phát lạnh.
Bảo vật trên người không ngờ lại bị đối phương trộm đi không sai biệt lắm! Bây giờ toàn thân hắn sạch banh bách, trừ Kiền Huyết đao và thần binh phòng ngự Chúa Tể trên người ra, những bảo vật khác đều đã không thấy tăm hơi.
- Coi như ngươi thông minh!
Nhiếp Vân cười nhạt, khẽ nhếch miệng một cái.
- Cho dù ngươi có trộm đi thì ích lợi gì chứ? Ha ha, cái này Kiền Khôn hồ này ta đã nghiên cứu hơn mười ức năm mới có thể sử dụng. Cho dù có trộm được, ngươi cho là có thể dùng nó để đối phó với ta sao? Thật là nực cười.
Kiền Huyết lão tổ cười ha hả một tiếng.
Vật mà Nhiếp Vân cầm trong tay chính là Kiền Khôn hồ trong miệng đối phương, là Hỗn Độn tĩnh tâm bình mà đối phương đã từng thu hắn vào.
- Phải không? Vậy thì thử xem một chút, xem ta có vận khí sử dụng được hay không a!
Không để ý tới lời cười nhạo của đối phương, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động một cái, lan tràn vào bên trong bình.
Trong chốc lát đã câu thông với tĩnh tâm bên trong, trong mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn.
Hỗn Độn tĩnh tâm bình này quả nhiên đạt tới cấp bậc Chúa Tể là có thể luyện hóa. Trước đó thực lực không bằng, không có bất kỳ biện pháp nào luyện hóa. Thế nhưng sau khi đạt tới cấp bậc Chúa Tể, đảo mắt hắn đã phát hiện ra mình đã có thể hoàn toàn luyện hóa.
Luyện hóa tĩnh tâm bình, Nhiếp Vân đã biết được phương pháp sử dụng món pháp bảo này, quả nhiên uy lực vô cùng, đáng sợ tới cực điểm.
Bàn tay giương lên, Hỗn Độn tĩnh tâm bình lập tức bay đến không trung, nhanh chóng bành trướng tới mức bằng ngọn núi, miệng bình đen nhánh sâu thẳm, giống như là một thế giới khác vậy, dữ tợn mà đáng sợ.
- Ồ? Bắt đầu lớn dần lên... Tại sao ngươi lại có thể sử dụng được món pháp bảo này?
Cuối cùng Kiền Huyết lão tổ cũng không có đem món bảo vật này luyện hóa, cho nên bên trong cũng không có dấu vết linh hồn của hắn. Vì vậy hắn cũng không biết trong thời gian ngắn ngủi, kiến pháp bảo từng khiến cho hắn có lòng tin gấp trăm lần này đã có chủ nhân chân chính.
Bất quá, cho dù không biết, thế nhưng nhìn thấy Hỗn Độn tĩnh tâm bình nữa xảy ra biến hóa trong tay đối phương, thao túng đơn giản thì hắn đã biết, nhất định đối phương đã dùng cái thủ đoạn đặc thù gì đó để khống chế bảo vật. Thậm chí so với hắn dùng còn thuần thục hơn nhiều.
- Tại sao ta có thể sử dụng ngươi không cần phải để ý tới làm vì. Hỗn Độn tĩnh tâm bình, thôn phệ!
Lười nói nhảm với hắn, bàn tay Nhiếp Vân khẽ vỗ một cái, ở trong miệng bình nhất thời sinh ra một cỗ lực cắn nuốt vô cùng vô tận, gào thét thôn phệ về phía Kiền Huyết lão tổ.