- Đại ân của tiền bối Nhiếp Vân khắc ghi trong lòng!
Thấy Tiêu Diêu Tiên vì mình mà không tiếc đắc tội với tam đại Chúa Tể, trong lòng Nhiếp Vân cảm kích không thôi.
- Không cần ngươi nhớ, chỉ cần cho ta cho thêm mấy hồ lô rượu ngon lần trước là tốt rồi!
Hai mắt Tiêu Diêu Tiên sáng lên, không ngừng chép miệng, dường như đang nhớ lại dư vị tuyệt thế nào đó.
- Được, loại rượu này ta có rất nhiều, nếu như tiền bối muốn uống, muốn bao nhiêu ta sẽ lấy cho người bấy nhiêu, bảo đảm khiến cho người uống đủ!
Nhiếp Vân cười ha hả một tiếng.
Mặc dù ngoài mặt nhìn Tiêu Diêu Tiên bởi vì còn ân tình rượu ngon của hắn mà rat ay. Nhưng mà hắn biết, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Người có thể trở thành Chúa Tể sẽ không ai hồ đồ, cho dù trong lòng chỉ có rượu thì tuyệt đối cũng không thể nào vì vậy mà ủng hộ người như hắn!
Đương nhiên, nếu như đối phương không muốn nói, lấy cớ rượu ngon, như vậy hắn cũng không tiện hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là thuận thế mà cười nói.
Hai người đối thoại như vậy, nghe vào trong tai người khác, quả thực bị mọi người cho rằng một bầu rượu ngon đã có thể hối lộ được Tiêu Diêu Tiên, trong mắt mọi người hiện lên vẻ hâm mộ.
Nhất là những người đang xem náo nhiệt kia, tất cả đều muốn biết rốt cuộc Nhiếp Vân đã đưa ra rượu ngon gì mà có thể khiến cho tửu tiên luôn mơ mơ màng màng trên đời này lại nhớ nhung như vậy.
- Lý Tiêu Dao, ta thấy ngươi đã bị rượu làm cho đầu óc mê muội rồi. Chỉ cần ngươi lập tức rời đi, rượu ngon của Kiền Huyết hoàng cung ta có rất nhiều. Ngươi muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu!
Kiền Huyết lão tổ nổi đóa lên.
Vốn hắn tưởng rằng Nhiếp Vân này là con tư sinh của Lý Tiêu Dao hoặc là có quan hệ thân mật nào khác. Thế nhưng hắn không nghĩ tới chẳng qua chỉ là giao tình một bầu rượu mà thôi.
- Rượu của Kiền Huyết hoàng cung ngươi mà cũng gọi là rượu ngon sao? Quả thực chẳng khác gì nước tiểu. Lão tửu quỷ ta tình nguyện kiêng rượu cũng không uống thứ đồ chơi kia a.
Tiêu Diêu Tiên gãi đầu nói.
- Ngươi...
Mất mặt bực này khiến cho Kiền Huyết lão tổ tức giận đến mức lông mày không ngừng nhảy lên. Thiếu chút nữa không có phun ra một búng máu mà chết tươi.
Nhà ngươi nói uống rượu chẳng khác gì nước tiểu, cả nhà ngươi mới uống nước tiểu...
- Ngươi đã không muốn đi, như vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí. Động thủ đi! Ma thiên, ngươi ngăn cản Tiêu Diêu Tiên trước, ta và Phù Hư trước tiên chém giết tiểu tử kia rồi lại nói sau.
Biết cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Kiền Huyết lão tổ cũng ngưng trọng vô cùng, hắn lại quay đầu phân phó một tiếng.
- Được!
Thân thể Ma Thiên lão tổ khẽ búng một cái, bắn thẳng tắp về phía Tiêu Diêu Tiên.
Hai người đều có kinh nghiệm giao thủ trước đó, đối với thực lực bản thân mình rất rõ ràng. Cho nên vừa mới động thủ đã lập tức ngang tay, ai cũng thắng được đối phương.
- Nhiếp Vân, ngoan ngoãn hạ hỗn độn thệ ngôn. Như vậy chuyện hôm nay cũng đến đây thôi, nếu không, ngươi cũng đừng mong chạy thoát!
Bàn tay của Phù Hư Chúa Tể khẽ động một cái, hai ngọn núi lớn bay qua, che khuất bầu trời trên đỉnh đầu.
- Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì chứ? Động thủ đi!
Kiền Huyết lão tổ cũng lười nói nhảm, thân thể giống như cung giương lên, trường đao trong lòng bàn tay động một cái, giống như mũi tên bắn tới.
Chiêu đao pháp này không phải là dùng vũ kỹ loại đao. Mà là một loại thủ pháp cung bắn tên ra. Đem toàn bộ lực lượng trên thân đao tích góp từng chút một rồi chợt bắn ra. Bộc phát ra uy lực không tầm thường.
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này của bọn họ, tuy rằng chiêu này không phải là vũ kỹ. Thế nhưng lại hạ bút thành văn, hồn nhiên thiên thành, nếu truyền đi ra ngoài tuyệt đối sẽ là một công pháp tuyệt thế.
- Động thủ!
Thấy Kiền Huyết lão tổ trực tiếp như vậy, Phù Hư Chúa Tể cũng không có nói nhiều mà cười ha hả một tiếng, bàn tay run lên cự sơn lăng không đè xuống.
Hai đại cường giả Chúa Tể đồng thời xuất thủ, khắp nơi trên không trung đều bị lực lượng cuồng bạo bao phủ, toàn thân Nhiếp Vân nhất thời hoàn toàn bị bao phủ.
- Được, để ta xem một chút uy lực hai người các ngươi liên thủ ra sao a.
Thấy hai người vô sỉ liên thủ công kích, vẻ mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, ánh mắt chợt lóe lên. Hắn nghĩ tới một biện pháp cho nên cũng không có cuống cuồng thi triển ra tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh, mà chỉ gầm thét một tiếng.
Trong tiếng gầm ầm ĩ, thân thể nhanh chóng tăng trưởng, trở nên vừa cao vừa lớn, cái tay bên phải giơ lên một cái, một cái trường thương xuất hiện. Giống như độc long vậy, ngay tức thì đâm về phía trước.
Lưu quang trường thương!
Nơi mà thương của hắn đâm cũng không là nơi mà Kiền Huyết đao của Kiền Huyết lão tổ chém ra. Cũng không phải chỗ rơi xuống của Phù Hư Đam Sơn, mà là chỗ khe hở vừa mới xuất hiệ. Không có chút liên hệ nào, khiến cho người ta có chút kỳ quái.
Bất quá, sau một khắc không còn có ai cảm thấy kỳ quái nữa. Một thương đâm ra, bàn tay bên trái Nhiếp Vân run một cái, một cái ấn lớn lăng không xuất hiện, bay lên trên trời, bắn thẳng tắp về phía cự sơn Phù Hư Đam Sơn nghênh đón.
- Kiền Huyết long ấn? Đáng chết! Phù Hư dừng tay, không được đả thương tới nó!
Thấy đại ấn đột ngột xuất hiện, sắc mặt của Kiền Huyết lão tổ trầm xuống.
Kiền Huyết long ấn!
Vật này mặc dù cấp bậc không cao, cũng không có đạt tới cấp bậc thần binh Chúa Tể, thế nhưng cũng là thứ mà hắn tốn một cái giá rất lớn cùng với rút ra toàn bộ linh tính của Kiền Huyết đại lục luyện chế mà thành. Đại biểu cho toàn bộ vận mệnh của Kiền Huyết hoàng triều, một khi bị hư hại, toàn bộ hoàng triều sẽ không còn uy tín, uy thế khổ cực thành lập nhiều năm như vậy cũng sẽ không còn sót lại một chút gì.
- Được!
Phù Hư Chúa Tể cũng nhận ra cái đại ấn này, cho nên vội vàng đánh Phù Hư đam sơn ra hướng khác.
Loại binh khí công kích như cự sơn, mặc dù uy lực vô cùng, thế nhưng tính linh hoạt lại kém xa không bằng những binh khí khác. Thế nên mặc dù cự sơn này là binh khí của hắn, chỉ là mới vừa rồi khi đánh ra hắn đã dùng hết toàn lực, lần này đột nhiên muốn đổi hướng. Lực lượng so với trực tiếp bị đánh vào người còn khó chịu hơn, khí huyết cả người di chuyển lên trên, thân thể không tự chủ được lảo đảo một cái.
Két!
Cự sơn bị hắn mạnh mẽ ngăn cản lại, mặc dù công kích đã dừng lại, thế nhưng Kiền Huyết long ấn mà Nhiếp Vân khống chế cũng không có dừng lại, vẫn tiếp tục đánh vào cự sơn.