PHỐC!
Mạc Ngạn Thanh phun máu tươi và thân thể như đạn pháo bay ngược về phía sau, hắn đụng sập mười bảy mười tám căn nhà mới dừng lại.
- Đại Lực đan điền, sơn hà chi thế!
Sau khi đánh bay Mạc Ngạn Thanh, công kích của của Phong Dụ đã đánh tới trước mắt, đột nhiên Nhiếp Vân quay người, trường kiếm ngưng tụ đại địa chi thế vừa mới có và bộc phát ra ngoài.
Đại Lực đan điền có thiên phú đặc thù, đại lực chi khí vờn quanh, có thể làm người ta có được lực lượng to lớn trong thời gian ngắn.
Kỳ thật loại thiên phú này cũng không kỳ lạ quý hiếm, trong hiện thực rất nhiều người trong tình huống cấp bách cũng có thể bộc phát đại lực chi khí, giống như một nữ nhân vì bảo vệ lão công không ô tô rơi xuống nện chết, hai tay có thể nâng ô tô lên, có thể nói lực lớn ngàn cân.
Loại tình huống này chính là nữ nhân dưới tình thế cấp bách cho nên cơ thể đột nhiên bạo phát đại lực chi khí giúp bản thân có được lực lượng vượt qua phụ tải rất nhiều lần.
Loại tình huống này không phỉa bản thân có thể khống chế, không giống như người có được Đại Lực đan điền, thứ hai đan điền chỉ cần chân khí không dứt là có thể không ngừng sinh ra đại lực chi khí, từ đó số lượng bộc phát đạt tới vô tận.
Vừa rồi đối phó La Thiên Tường và Mạc Ngạn Thanh, Nhiếp Vân cũng không thi triển đại lực chi khí, đối phó Phong Dụ thì khác, Phong Dụ có thực lực mạnh không kém gì Bách Hoa Tông chủ, thấy hắn ra tay cũng không có biện pháp phòng bị, vận chuyển Đại Lực đan điền gia tăng lực lượng khắp toàn thân lên độ cao mới.
Ầm ầm!
Đại lực chi khí gia tăng lực lượng của sơn hà chi thế lên gấp mười lần trước kia, vốn chỉ là một ngọn núi nhỏ đã biến thành một dãy núi to lớn.
- Tại sao lực lượng của ngươi lại đột nhiên gia tăng nhiều như vậy?
Cảm nhận được khí tức trên người thiếu niên sinh ra biến hóa, gương mặt Phong Dụ biến hóa.
Từ lực lượng của thiếu niên thể hiện trong chiến đấu vừa rồi, chính mình vừa ra tay toàn lực, đối phương căn bản không phải đối thủ của mình, làm sao có thể... Trong nháy mắt bộc phát lực lượng cường đại như thế?
Đùng đùng đùng...
Lực lượng như thái sơn áp đỉnh bộc phát trong nháy mắt đánh tan tất cả công kích của Phong Dụ, đồng thời kiếm khí tán dật chung quanh bắn tung tóe lên người đối phương, Phong Dụ cũng không kịp phản ứng, hắn phun máu tươi và dẫm vào vết xe đổ của Mạc Ngạn Thanh, thân thể đụng mạnh lên tường thành cung điện, ngay sau đó cửa chính của hoàng cung sụp xuống một đám lớn.
Xoẹt!
Sau khi đánh bay Phong Dụ, kiếm khí của Nhiếp Vân nhộn nhạo nhưng không suy kiệt, dư âm ảnh hưởng đánh mạnh vào mặt đất, mặt đất bị kiếm khí cắt nát giống như cắt đậu hủ, xuất hiện một hố sâu vài trăm mét, rộng mấy chục mét, hơn nữa tọa thành một khe nứt dài mười dặm.
Tất cả kiến trúc trong khe nứt và người đều biến thành bột mịn, tử vong ngay lập tức.
- Ba đại cao thủ liên thủ không gì hơn thế này!
Phân biệt công kích ba người nói thì phiền toái nhưng trên thực tế cũng chỉ diễn ra trong một hai giây mà thôi, hắn xuất ba chiêu trong thời gian ngắn như thế, phân biệt đánh bại ba người Phong Dụ, Mạc Ngạn Thanh, La Thiên Tường, hào khí của Nhiếp Vân bộc phát, hắn đứng ngạo nghễ trên đài cao và thét dài.
Ba đại cao thủ đại biểu tồn tại đỉnh phong cao nhất của Thần Phong đế quốc, một mình đánh bại một người thì cũng không có gì, chỉ trong nháy mắt cùng đánh bại cả ba người, phần thành tựu này cho dù Nhiếp Vân là người của hai thế giới cũng phải sinh ra cảm xúc nhiệt huyết sôi trào.
Hưng phấn nhưng cũng có vài phấn cảm thán trong đó, không hổ là Đại Lực đan điền, có thể nói là vô thượng đan điền công kích đệ nhất, cường đại không phải một hai lần!
- Nhiếp Vân đại nhân thắng?
- Nhanh như vậy?
- Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ khe hở trên mặt đất chính là một kêếm của Nhiếp Vân đại nhân bổ ra sao?
Nhiếp Vân đại chiến ba đại cao thủ với tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng thì chiến đấu cũng đã chấm dứt, nhìn thấy vách tường thành sụp đổ, mặt đất xuất hiện vết nứt dài mà cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Trời ạ!
Khe hở kia, cho cho là cao thủ Khí Tông đỉnh phong cũng cần phải đào trong vài ngày mới được, hiện tại bị một kiếm của Nhiếp Vân đại nhân tạo thành.
Phong Dụ Chí Tôn vẫn được hoàng tộc gọi là bất lão tiên ông, thực lực vô cùng mạnh mẽ, hắn lại bị một kiếm đánh bại ngay trong nháy mắt...
Mạc Ngạn Thanh được xưng đệ nhất thiên tài của đế quốc, thậm chí còn không thể ngăn cản nổi nửa chiêu.
Nhiếp Vân có còn là người hay không?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang đứng giữa không trung, đều cảm thấy như đang nằm mơ, không thể vào những gì mắt mình nhìn thấy.
Thiếu niên kia lật tay công kích đã có thể đánh bại mấy cường giả đỉnh phong của đế quốc cho nên được bọn họ tán thành!
- Nhiếp Vân!
- Nhiếp Vân!
- Nhiếp Vân!
Không biết trôi qua bao nhiêu thời gian, đột nhiên phía dưới có người hô vang, lập tức mấy chục vạn người trên quảng trường cùng hô to giống như ôn dịch lây lan nhanh chóng, tiếng gào thét càng ngày càng vang dội, người gia nhập càng ngày càng nhiều, có tiếng hô vang cũng bao phủ khắp cả đế đô.
- Cái gì gọi là thực lực? Đây mới gọi là thực lực, trước kia cảm thấy đội trưởng của chúng ta chính là đại nhân vật, so với Nhiếp Vân đại nhân thì không tính là gì cả.
- Một kiếm đấu ba đại Chí Tôn, lúc nào ta mới có thể cường đại như thế chứ?
- Ta nhất định phải giống như Nhiếp Vân đại nhân mới được, hảo hảo tu luyện, sớm ngày trở thành bá chủ chân chính của đế quốc.
Một kiếm đấu với ba đại Chí Tôn, một kiếm bổ khe hở đáng sợ, mọi người sùng bái Nhiếp Vân như thần linh, trong lúc nhất thời cũng thay thế đám người Mạc Ngạn Thanh và trở thành thần tượng của mọi người.
Mọi người hô to càng ngày càng vang dội, thế cho nên mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau vẫn có người nhắc tới.
Trên quảng trường, trước hoàng cung có một thiếu niên một người một kiếm đứng đó.
Điển cố làm người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Quá kích động nhân tâm!
Một người độc chiến năm đại cao thủ, hơn nữa bọn họ không nói nên lời, ngược lại càng làm người ta hưng phấn không nhỏ, dù sao trên thực tế tuyệt thế cường giả quá nhiều, cho dù là tuyệt thế cường giả cũng sẽ có người đứng ra không phục.
Nếu như tuyệt thế cường giả lại thêm hào quang chưa đủ mười bảy tuổi lại càng khủng bố!
Chưa đủ mười bảy tuổi đã có được thực lực như vậy, thành tựu sau này sẽ có hạn hay sao?