Vô Tận Đan Điền

Chương 2337: Địa ngục dung nham (1)




- Chẳng lẽ đây là cửa thứ hai Định Hồn Pha? Có thể xé rách linh hồn người khác?

Nhìn thấy sườn núi trước mặt, Nhiếp Vân nhớ tới trước kia Phù Ám Triều nói chuyện, trong nội tâm khẽ động.

Có chút nghi hoặc, hăn không dừng lại và chậm rãi đi thẳng về phía trước, đi vài bước quả nhiên cảm nhận được lực xé rách to lớn xuất hiện, dường như muốn kéo linh hồn của hắn vào sâu trong địa ngục.

- Xem ra Phù Ám Triều không có nói dối phương diện cửa khẩu, nơi này chính là Định Hồn Pha...

Cảm nhận được hấp lực to lớn, Nhiếp Vân cũng không lùi bước, ngược lại hắn tiến về phía trước.

Trước kia cửa đầu tiên mà Phù Ám Triều nói là Âm Hồn Giản, là thạch lương, cửa thứ hai tên là Định Hồn Pha, hiện tại xem ra ở điểm này không có lừa gạt hắn.

Vòng tròn đại đạo vận chuyển trong người, linh hồn giao hòa, lúc này mới cảm giác thoải mái rất nhiều, Nhiếp Vân đi nhanh đi thẳng về phía trước.

Sườn núi không lớn, đi một đã tới đỉnh, đập vào mắt là hỏa trì, hỏa diễm đỏ thẫm thiêu đốt hừng hực làm hắn cảm giác không gian chung quanh vặn vẹo.

Còn chưa tới trước hỏa trì đã cảm thấy hỏa diễm như bàn tay lớn xé rách linh hồn của hắn, giống như đang triệu hoán một cách thầm lặng, làm hắn không kiềm nén được đi thẳng về phía trước, thậm chí có loại ảo giác, chỉ cần nhảy vào trong đó sẽ được vĩnh sinh.

- Cẩn thận!

Trong đầu có tuệ kiếm chém, Nhiếp Vân khôi phục lại, trong mắt hoảng sợ.

Hắn có linh hồn cấp chúa tể nhưng suýt nữa bị hấp dẫn nhảy vào bên trong, nếu Đoạn Diệc ở đây khẳng định sẽ đi vào.

- Nơi này là Địa Ngục Dung Lô, một khi tiến vào trong đó, linh hồn thân thể sẽ bị phân giải biến thành âm hồn...

Tỉnh táo lại, Nhiếp Vân căn cứ tin tức biết rõ và phán đoán.

Hỏa trì trước mắt không phải hỏa diễm bình thường, mà là thứ thiêu đốt linh hồn, một khi rơi vào trong đó, linh hồn rất dễ dàng bị phân giải hình thành âm hồn.

Chỉ sợ nơi này có nhiều âm hồn như thế là có quan hệ với Địa Ngục Dung Lô.

Đi dọc theo hỏa trì, cẩn thận tiến lên phía trước và tìm kiếm tung tích đám người Phù Ám Triều, khí tức lúc trước lại xuất hiện, cảm giác nguy hiểm tới cực điểm xông thẳng lên đầu.

- Lui!

Loại thực lực như hắn đã có cảm giác tâm huyết dâng trào cực kỳ ứng nghiệm, cảm giác này mạnh như thế chắc chắn không sai, Nhiếp Vân lập tức không dám do dự, bàn chân đạp mạnh lên mặt đất, Phượng Hoàng chi dực lập loè và lui về phía sau.

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Vừa lui ra ngoài đã nhìn thấy hai đạo khí kình đánh thẳng vào vị trí hắn vừa đứng, trên mặt đất xuất hiện dấu vết đen kịt.

- Người nào?

Phất ống tay áo một cái, Nhiếp Vân dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn sang hướng có khí kình nhưng không nhìn thấy gì cả.

Xì xì!

Vào lúc đang cảm thấy kỳ quái, đồng tử co rụt lại, vội vàng tiến thẳng về phía trước, đột nhiên sau lưng xuất hiện hai đạo khí kình, tuy hắn phản ứng nhanh không có đánh trúng chỗ hiểm nhưng vẫn bị quét trúng, cảm thấy nóng rát đau đớn.

Sưu sưu sưu sưu!

Ngay sau đó hơn mười đạo khí kình bắn tới từ bốn phương tám hướng, mỗi cái đều có lực lượng đâm thủng linh hồn, làm cho người ta khó lòng phòng bị, không nghĩ tới nơi này quỷ dị như vậy, không nhìn thấy bóng quỷ nhưng đã có công kích không ngừng, Nhiếp Vân cau mày nhìn sang, tinh thần tập trung cao độ, bước chân tiến lên, hắn né tránh thật nhanh.

Trước kia không có phòng bị mới bị quét trúng, lúc này phòng bị sung túc, cho dù khí kình rậm rạp chằng chịt suýt xảy ra tai nạn nhưng không làm hắn tổn thương mảy may, có thể đi lại dễ dàng.

Hắn không cảm giác có gì cả, lúc trước tại đại lục Phù Thiên tu luyện Tam Thiên Thanh Vân Đạo, chỉ có điều trước kia vẫn hoàn thiện tuyệt chiêu cho nên hắn suy diễn một phen để thích hợp với tu vi hiện tại, thi triển đi ra, ưu thế đào tẩu không rõ ràng, nếu dùng ở phương diện tránh né công kích lại có tính ưu việt to lớn.

- Rất tốt, rất tốt, có thể hoàn mỹ né Cửu Tiên Định Hồn Trận của ta mà không có thương thế, khó trách có thể làm cho Ma Luyện tôn giả có hại chịu thiệt, thực sự có thủ đoạn nhất định!

Trong lúc hắn tránh né, ở xa xa có tiếng vỗ tai, lập tức hai thân ảnh đi tới, nương theo hai người xuất hiện, trên bầu trời không ngừng phóng tới khí kình dừng lại, biến mất ở trước mắt.

Xem ra đối phương biết rõ chỉ dựa vào trận pháp này không tổn thương hắn được, lúc này mới thu hồi.

Ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, một người chính là Ma Luyện tôn giả vừa bỏ chạy, một là trung niên nhân chưa bao giờ thấy qua.

Nói chuyện chính là trung niên nhân.

Ma Luyện tôn giả đi theo phía sau hắn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân mang theo sát cơ, cho dù dốc hết nước trong thiên hạ cũng không thể tiêu trừ.

- Vu Ba đại nhân, chính là tiểu tử này, có thể phân liệt hai phân thân thực lực như bản thể, nếu như đại nhân ngươi có thể có được pháp quyết như vậy, khảo hạch vương giả lần này, ngươi tất nhiên trở thành đệ nhất không thể nghi ngờ

Ma Luyện tôn giả biết không phải đối thủ của thiếu niên trước mặt nên không dám đi lên, quay đầu nhìn sang trung niên nhân.

- Phân liệt hai phân thân có thực lực như bản thể? Đây là đồ tốt!

- Tiểu tử, lưu vũ kỹ này lại, ta có thể không ném ngươi vào Địa Ngục Dung Lô thừa nhận nỗi khổ linh hồn phân liệt, nếu không, nơi này chính là nơi chết của ngươi.

- Ta cũng không phải là phế vật Ma Luyện này, một khi động thủ thì ngươi chỉ có con đường chết.

Vu Ba trung niên nhân cười hắc hắc, âm thanh gian nịnh làm người ta cảm giác

choáng váng.

Từ tiếng cười có thể thấy được thực lực người này còn mạnh hơn Ma Luyện tôn giả rất nhiều, khoảng cách chúa tể chân chính chỉ còn một bước ngắn.

- Nói nhảm nhiều quá, đã như vậy cứ dùng thực lực nói chuyện đi.

Biết rõ khó tránh phải đánh một trận, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, cũng không sử dụng chúa tể thần binh, hắn tiến lên phía trước một bước và đấm ra một quyền.

Cả sườn núi bị vô số lôi điện màu đen bao phủ, tam giới lôi đình vừa thô vừa to bao phủ bốn phía, lại giống như mưa to hàng lâm, làm cho không ai có thể tránh né.

- Không ngờ có thể vận dụng tam giới lôi đình, quả nhiên có chút thủ đoạn, dù sao không phải lôi đình thật sự, không có tác dụng với ta.

Vu Ba hừ lạnh một tiếng, thân thể thực chất hóa thành hư ảo, lập tức biến mất tại chỗ.

Hắn vừa thất tung, vừa rồi Nhiếp Vân đánh ra một chiêu Lôi Đình Cửu Châu đánh vào không khí làm người ta biệt khuất tới cực điểm.