- Muội muội...
Sắc mặt tỷ tỷ khủng hoảng muốn tiến lên nhưng chết sống không dám, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
- Hắc hắc!
Nhìn thấy tỷ tỷ vội vả như thế, muội muội cười hắc hắc lộ ra hàm răng trắng sáng, tuy không nói chuyện nhưng ý tứ âất rõ ràng, muốn cho tỷ tỷ của nàng giống như nàng, ăn cánh tay của Tử Đồng Bất Hủy.
- Tấm gương có vấn đề, mọi người liên thủ phá hư tấm gương này đi, tất nhiên có thể cứu muội muội ra ngoài.
Trong đầu Nhiếp Vân xuất hiện tuệ kiếm, cũng áp chế cảm xúc mặt trái trong nội tâm xuống.
Cảnh tượng trước mắt quỷ dị không nói thành lời, quỷ dị làm cho người ta tức lộn ruột, có thể khẳng định chính là âm hồn chung quanh quấy phá, nếu như tiếp tục tùy ý đối phương bài bố, chỉ sợ gây chuyện không tốt mọi người đều phải chết ở chỗ này.
- Di Tương nói không sai, tấm gương có vấn đề, mọi người không cần nhiều nhiều, đồng loạt ra tay, dùng công kích mạnh nhất!
Phù Ám Triều cũng hiểu rõ, lên tiếng rống to.
Trong đám người, hai người bọn họ thực lực mạnh nhất, ít nhất tới bây giờ vẫn bảo trì thanh tỉnh, nhìn cảnh tượng quỷ dị hiện tại, nếu như không nhanh chóng ra tay thì bọn họ không kiên trì nổi.
- Nhưng mà muội muội của ta đang ở bên trong...
Tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ hô to.
Muội muội nàng hiện tại đang ở trong gương, nếu như phá hủy tấm gương sẽ chết trong đó.
- Chẳng lẽ ngươi có biện pháp khác cứu nàng?
Phù Ám Triều nói.
Tỷ tỷ lắc đầu.
- Vậy là tốt rồi, động thủ!
Phù Ám Triều biết rõ thời gian không đợi người, hắn không quản cái nhìn của người khác, bàn tay đánh một trảo, lực lượng tập trung vào tay và đánh thẳng vào tấm gương trước mặt.
Nhiếp Vân cũng không do dự, hắn rót lực lượng vào trường kiếm.
Hai đại siêu cấp cường giả liên thủ công kích, lực lượng như vòi rồng quét ngang, lực lượng vô cùng to lớn đánh thẳng vào trong tấm gương.
Leng keng!
Tấm gương bị lực lượng này đụng một cái và nghiền nát, nó trực tiếp biến mất, ảo giác trước mặt mọi người mát đi tung tích, lại không một chút bóng dáng.
Phù phù!
Phù phù!
Tấm gương vừa vỡ, hai thân ảnh rơi xuống, là Đoạn Diệc và muội muội trong Quỷ Mị Yêu Cơ.
- Như thế nào?
Nhìn thấy vẻ mặt hai người mê mang, Nhiếp Vân đi qua hỏi.
Còn chưa tới trước mặt, tinh thần khẽ động, vội vàng lui về phía sau, hắn lập tức nhìn thấy hàn quang tỏa sáng.
Chỉ thấy hai mắt Đoạn Diệc đỏ rực, trong tay cầm một kiện hỗn độn thần binh đâm vào cổ họng Nhiếp Vân.
- Hừ!
Sắc mặt trầm xuống, ngón tay nghênh đón va chạm với hỗn độn thần binh đỉnh phong, binh khí vỡ vụn từng khúc, vào lúc này Đoạn Diệc quỳ xuống.
Trước kia hắn không phải đối thủ của Nhiếp Vân, lúc này tự nhiên càng không thể chiến thắng.
- Lôi đình oanh kích!
Biết rõ Đoạn Diệc nhất định bị âm hồn xâm nhập mới làm như thế, lòng bàn tay Nhiếp Vân bị lôi đình đánh trúng, lôi điện màu đen bay qua, chỉ trong nháy mắt tiến vào trong người của hắn.
Xì xì xì xì... Tư!
Mùi thúi như thi thể bay ra, một tiếng thét chói tai vang lên, một bóng xám bay ra khỏi cơ thể của hắn, một con âm hồn nhanh chóng thoát ra ngoài.
Là một đầu âm hồn!
Đầu âm hồn này giấu trong thức hải của Đoạn Diệc, khống chế thân thể của hắn, Nhiếp Vân dùng lực lượng tam giới lôi phạt cho nên bức nó ra ngoài.
- Lưu lại đi!
Thấy nó muốn chạy trốn, ngón tay Nhiếp Vân bắn ra một tia chớp và bao phủ âm hồn vào trong.
Ầm ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt âm hồn biến thành tro tàn.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, những âm hồn này lợi hại, khó lòng phòng bị, làm cho người ta sởn hết gai ốc, nhưng đối với tam giới lôi đình lại có sợ hãi tự nhiên, chỉ cần đụng phải sẽ lập tức hóa thành tro bụi và biến mất ngay sau đó.
- Đại nhân...
Âm hồn bị loại trừ, ánh mắt Đoạn Diệc khôi phục thanh tỉnh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn sang.
- Vừa rồi ta nhìn tấm gương, chỉ cảm thấy cảnh vật nhạt nhòa, cái gì cũng không biết, phát sinh chuyện gì?
Xảy ra chuyện vừa rồi, Đoạn Diệc không biết gì cả.
Tinh thần khẽ động sau đó truyền hình ảnh vừa rồi vào trong đầu của hắn, Nhiếp Vân cũng không nhiều lời đi tới trước mặt muội muội Quỷ Mị Yêu Cơ, ngón tay điểm một cái, lôi điện hóa thành dây nhỏ chui vào trong người đối phương.
Quỷ Mị Yêu Cơ tu luyện công pháp âm hàn, bản thân sợ hãi lôi đình, Nhiếp Vân làm như vậy cũng không có biện pháp, chỉ có thể dùng đại thủ đoạn áp chế.
PHỐC!
Dù vậy muội muội Quỷ Mị Yêu Cơ vẫn không chịu nổi và phun máu tươi..
- Ngươi muốn làm gì?
Tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt trầm xuống hét lớn một tiếng, nàng xông lên, bàn tay mang theo lực lượng hội tụ thành thanh kiếm và đâm thẳng về phía trước.
- Dừng tay!
Nhìn thấy động tác của tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ, Phù Ám Triều quát lớn một tiếng, ngón trỏ ngón giữa kẹp kiếm.
Hai người Quỷ Mị Yêu Cơ liên hợp thực lực có thể so với Phù Ám Triều nhưng một người lại kém hắn quá lớn, kiếm quang như con rắn vặn vẹo, muốn đào thoát nhưng không cách nào thoát khỏi.
- Ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi không thấy hắn muốn giết muội muội của ta hay sao?
Tỷ tỷ bị người một nhà ngăn lại, nàng tức giận đỏ mặt quát lớn.
- Ngươi thanh tỉnh một chút, hắn đang cứu người.
Phù Ám Triều ngăn cản kiếm thế của đối phương, lúc này thu tay về.
- Cứu người...
Tỷ tỷ nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Nếu như ta muốn giết người, hai người các ngươi thêm vào cũng không ngăn cản nổi ba chiêu của ta!
Nhiếp Vân xoay đầu lại, ánh mắt như điện:
- Nếu như không muốn ta cứu, ta cũng không quản.
Sau khi nói xong lui lại vài bước, không nhìn muội muội nằm trên mặt đất.
Lúc này gương mặt muội muội trắng noãn vặn vẹo, da mặt không ngừng run rẩy, trong môi có hai răng nanh mọc dài ra, gương mặt lúc này biến thành đáng sợ.
Xem ra nếu không được cứu kịp thời, rất có thể bị âm hồn triệt để đoạt xá biến thành quái vật không hồn.
- Di Tương đại nhân, là ta lỗ mãng, cầu ngươi cứu cứu muội muội ta!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tỷ tỷ mới hiểu ra, lúc này cắn chặt môi cầu xin.
- Hừ!
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm với đối phương, đổi lại địa phương khác, đối phương chết thì chết, chẳng có quan hệ gì với hắn, cuối cùng không cứu cũng không sao cả, nơi này quá quỷ dị, nhiều thêm một người là thêm một phần lực lượng, hừ lạnh một tiếng sau đó hắn đi tới.
Xì xì!
Muội muội thấy hắn tới gần liền lao lên như sói đói, răng nanh sắc bén muốn cắn vào động mạch của Nhiếp Vân.
Đối mặt động tác của đối phương, Nhiếp Vân không tránh né, đầu ngón tay mang theo điện quang điểm tới.